Chương 6: (Vô Đề)

Cửa đóng lại, thang máy bắt đầu di chuyển xuống dưới.

Thích Trình Diễn nhìn Quan Tri Ý bên cạnh không dám nhúc nhích, cởi áo khoác trên người cô ra.

"Lớn như vậy, cái tật sợ anh trai này mãi không sửa được."

Quan Tri Ý nhỏ giọng hừ một tiếng: "Anh cũng không phải không biết tính tình anh ấy."

"Rất tệ sao." Thích Trình Diễn cười.

Quan Tri Ý gật đầu.

Bởi vì buồn rầu một hồi, gương mặt cô đỏ bừng, tóc có chút rối loạn. Thích Trình Diễn cảm thấy rất thú vị, duỗi tay sờ đầu cô.

"A, làm gì mà lại đánh em?"

Thích Trình Diễn vô tội thực sự, nhưng vẫn thoải mái mà vuốt lại những sợi tóc rối loạn của cô, "Đại minh tinh, có phải không cần nhan sắc hay không?"

Lời anh nói mang theo ý chê cười, động tác rất nhẹ, cho nên căn bản không bị đau.

Quan Tri Ý nhìn anh, giống như lại ngửi thấy mùi hương của anh, trên ống tay áo, cực đậm.

Lồng ngực nhảy ngược lên, vội vàng duỗi tay sửa sang lại tóc: "Không có việc gì…… Dù sao không ai chụp."

"Không tự tin vậy à."

"Không phải không tự tin, mà vốn dĩ em không nổi." Quan Tri Ý nói: "Anh, hôm nay cảm ơn anh, lần sau có cơ hội em mời anh ăn cơm ."

"Ừ, nhớ kỹ."

"Nhớ rồi." Quan Tri Ý cười, "Đến nơi rồi, em đi trước."

"Từ từ."

"A?"

Thích Trình Diễn hỏi: "Vừa rồi là đến cùng người đại diện à?"

"Đúng vậy."

"Vậy bây giờ em định về kiểu gì."

"Bắt xe."

Việc này không giống như tưởng tượng của Thích Trình Diễn, anh nói: "Anh đưa em về."

"Không cần, anh bảo có việc ——"

"Không vội, vẫn đủ thời gian để đưa đứa nhỏ như em về."

"…… À."

Giống như chưa từng thay đổi, lại giống như thay đổi rất nhiều.

Xe chạy ở trên đường, ánh sáng đan xen, lúc sáng lúc tối.

Quan Tri Ý bình tĩnh mà liếc mắt nhìn người bên cạnh, lúc này anh tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn có vẻ rất mỏi mệt.

Đêm nay hẳn là anh uống rất nhiều rượu, tuy rằng trông có vẻ không say, nhưng có thể ngửi thấy được mùi rượu nồng trên người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!