Chương 43: (Vô Đề)

Quan Tri Ý và Tống Kiều Phỉ đi ra ngoài, Lưu Vân chào hỏi những người có mặt ở đây rồi cũng đi ra.

Quan Nguyên Bạch vỗ vai Tống Lê, "Tớ đi trước, tiếp theo nên làm thế nào cậu hãy tự mình xử lí cho tốt."

"Được."

Tống Lê nhìn theo bóng dáng anh bước ra ngoài nhưng quay đầu lại vẫn thấy Thích Trình Diễn đứng đó, trên mặt lập tức bày ra vẻ mặt đau khổ: " Anh hai à cậu cũng đi nghỉ ngơi đi, yên tâm yên tâm, xíu nữa tớ lập tức đi nhận lỗi với Tri Ý, sẽ không để em ấy uất ức!"

Thích Trình Diễn hừ lạnh một tiếng, lúc này mới rời đi.

Tiễn đi hai vị tôn đại Phật, Tống Lê mới nhẹ nhàng thở ra, nói với những người trước mặt: "Những việc hôm nay một chữ cũng không được nói ra, nếu để tôi biết các người bên ngoài đồn thổi cái gì thì đừng nghĩ đến việc có thể ở lại nơi này."

Nhân viên có mặt tại đây liên tục đua nhau gật đầu.

Tống Lê: "Được rồi, đều đi ra ngoài đi."

Mọi người nối đuôi nhau mà ra, chỉ còn lại Cát Tư Nghênh cùng trợ lý của cô ta.

Tống Lê nhìn Cát Tư Nghênh một cái, sắc mặt cực kém: "Cô đúng là thật sự biết tìm phiền phức cho tôi đấy!"

Lúc này Cát Tư Nghênh mới biết việc này cực kì nghiêm trọng: "Em, em không biết Quan Tri Ý là ai, không phải trên mạng nói cô ta chỉ là người bình thường sao?"

"Trên mạng nói cái gì cô cũng tin à? Trên mạng còn nói cô chính là đại mỹ nữ đẹp tự nhiên ngàn năm khó gặp, còn bản thân cô đã động dao kéo bao nhiêu lần thì tự biết."

Cả mặt Cát Tư Nghênh đều cứng lại, không dám phản bác.

Ngày thường cô đều làm nũng náo loạn lên với Tống Lê, anh đều không tính toán mà nuông chiều cô, hiện tại cô ta thấy kim chủ nhà mình thực sự nổi giận nên cô ta nào dám nháo.

"Em thật sự không cố ý…"

"Bắt nạt ai thì bắt nạt, cô tự nhiên lại dám trêu chọc lên đầu lên cổ Quan Tri Ý? Người Quan gia nuông chiều em ấy, nâng như trứng hứng như hoa, mà cô lại dám phun ra câu không biết mà xong?!"

Tống Lê trừng cô ta một cái.

"Cmn, ông đây phải đi đằng sau cô hót sh*t cho cô nữa à?"

"Tống Lê…"

"Bữa tiệc hôm nay cô đừng đến nữa, về đi." Tống Lê nhíu mày nói, "Thuận tiện đem đồ của cô dọn ra khỏi nhà tôi."

Cát Tư Nghênh giật mình, lập tức cảm thấy mình xong rồi: "Em không muốn!"

Tống Lê: "Được, vậy phòng đó để lại cho cô, từ nay về sau chúng ta ai đi đường người ấy, chia tay."

"Em không muốn, em không chia tay! Phòng ở, phòng ở em cũng không cần!"

Tống Lê nhìn cô ta một cái: "Thật sự không cần?"

Cát Tư Nghênh thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tống Lê, quả nhiên phải chia tay, lập tức nuốt hết những lời định nói ra vào họng: "Em…"

Tống Lê thấy cô ta do dự, trong lòng cười lạnh: "Vậy là muốn rồi, được rồi, ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý đến tìm cô có gì thì nói với cậu ấy."

Sau khi nói xong anh lập tức đi ra ngoài, một chút cũng không dây dưa.

Dù sao loại bạn gái hư tình giả ý này với anh mà nói, cũng chỉ là một vật trang trí mà thôi.

**

Mà ở một nơi khác, nhân viên công tác đem lễ phục mới đến cho Tống Kiều Phỉ thay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!