Trên bàn ăn ngoài Quan Tri Ý ra thì còn hai cô gái nữa.
So với việc cô yên tĩnh ăn cơm, thì hai người kia nói rất nhiều cũng có thể tham gia vào vấn đề của đàn ông.
Quan Tri Ý đã hơi no, tốc độ ăn cũng chậm lại, Thích Trình Diễn cũng chú ý đến, nghiêng đầu nói: "Chờ anh một lúc?"
Quan Tri Ý a một tiếng, thuận miệng nói: "Cứ từ từ em không vội."
"Ừ."
"Tri Ý, em có chán thì qua bên kia mà chơi, hát hò gì đó cũng có thể."
Tống Lê nói với cô gái bên cạnh anh, "Cô đi chơi với em ấy."
Cô gái này cũng rất nghe lời, nhiệt tình nói với Quan Tri Ý: "Em gái, chúng ta qua bên kia hát karaoke đi."
Quan Tri Ý không thích nói chuyện với người lạ, hơn nữa còn là chị gái nhỏ nhiệt tình như vậy, cô sợ cô không chống đỡ được.
Lúc cô không biết từ chối thế nào, cửa phòng bao bị mở ra.
Mọi người đều nghe được tiếng vang, toàn bộ đều quay đầu nhìn qua.
Chỉ thấy từ cửa một cô gái mặc áo khoác trắng đi vào, mắt ngọc mày ngài, dáng người yểu điệu, chân mang đôi giày cao gót khoảng mười centimet, mắt nhìn thẳng tiến lên phía trước.
Cô vừa đi vừa nghe điện thoại, vừa nói chuyện với người ở đầu bên kia một tay tùy tiện ném chiếc túi xách lên người Tống Lê. Sau đó khoát tay với Tống Lê, ý bảo anh đứng lên.
Tống Lê cầm lấy chiếc túi xách bị vị đại tiểu thư kia ném tới, rất tự nhiên đứng lên nhường chỗ cho cô: "Đại tiểu thư, sao cậu lại đến đây?"
"Được, tôi biết rồi lát nữa nói với cậu sau."
Cô gái này căn bản không thèm để ý đến anh, sau khi ngồi xuống thì nhìn thấy Quan Tri Ý.
"Tiểu Ngũ? Sao em lại ở đây?"
Khi thấy Quan Hề đi vào, Quan Tri Ý cũng bất ngờ. Nhưng nghĩ lại, Giang Tùy Châu ở đây, chị ấy tới cũng không lạ.
"Em đến ăn cơm."
Quan Hề tắt điện thoại, nhìn thoáng qua người bên cạnh Quan Tri Ý: "Thích Trình Diễn?"
Thích Trình Diễn gật đầu với cô, xem như chào hỏi.
Quan Hề cười : "Chị biết ngay sao tự nhiên em ở đây được, thì ra là đi cùng vị này."
"Chị, chị đến ăn cơm à?"
"Ăn cơm?" Quan Hề lắc đầu, hất cằm về phía Giang Tùy Châu, cười xán lạn nói: "Chị tới bắt gian."
"……"
Giang Tùy Châu bình tĩnh mà buông xuống chiếc đũa, đáy mắt hiện lên ý cười.
Quan Hề tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ lại không thấy, trùng hợp không?"
Giang Tùy Châu nhìn cô một cái, hỏi: "Sao em biết anh ở đây?"
"Để biết anh ở đâu cũng dễ thôi, tai mắt của em nhiều lắm."
Quan Hề nói xong trên môi cười đầy thiện ý nhìn cô gái bên cạnh Giang Tùy Châu, hỏi: "Đây là……"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!