Sau khi nói với cô được hai câu, Quan Nguyên Bạch bắt đầu đến nhà Thích Trình Diễn. Mà Quan Tri Ý vừa làm hành động kia với anh, không dám quay lại nữa, chỉ có thể chậm rãi trở về nhà mình.
Quan Nguyên Bạch không ở Thích gia lâu, nửa tiếng sau đã về đến nhà.
"Anh hai, hai người nói xong rồi à?" Quan Tri Ý nhìn anh ngồi xuống bên cạnh cô.
"Ừ."
"Vừa rồi anh đến đó anh Trình Diễn đang làm gì? Có chỗ nào khác thường không?"
Quan Nguyên Bạch nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu: "Khác thường cái gì? Cậu ấy không phải rất tốt sao?"
Quan Tri Ý ồ một tiếng, có chút mất mát, xem ra cũng không có chỗ hữu dụng.
"Vậy hai người nói cái gì thế?"
"Có thể nói cái gì, đương nhiên là đem những hotsearch vớ vẩn đó bỏ hết, cái gì mà bao nuôi thượng vị? Em gái anh còn cần....."
Quan Nguyên Bạch dừng một chút, không tiếp tục nữa, chỉ nói: "Thật là nực cười!"
"Đương nhiên là nực cười, dân mạng bàn tán anh đừng để ý."
Quan Nguyên Bạch hừ lạnh một tiếng, đột nhiên lại nói: "Những lúc ở công ty, Trình Diễn không giúp em sao?"
Quan Tri Ý cười đáp: "Nói hết nửa ngày mà anh vẫn tin những thứ đó. Vậy anh đi mà hỏi anh ấy, không phải vừa rồi hai anh ở chung một chỗ à?"
"Tất nhiên là có hỏi nhưng cậu ấy trả lời là không có. Nếu cậu ấy giúp em rồi lừa anh thì cũng không có gì lạ."
Quan Tri Ý bật cười: "Thật sự không có, lúc trước không phải em thề rồi sao, không cần mọi người giúp là không cần. Em cũng có nguyên tắc của bản thân đó, được chưa nào?"
"Đôi lúc, không cần phải tuân theo nguyên tắc như vậy." Quan Nguyên Bạch đột nhiên nói.
Quan Tri Ý sửng sốt: "Hả?"
Quan Nguyên Bạch nhìn cô, giữa mày có chút lo lắng: "Tiểu Ngũ, anh và ba không cho em vào giới giải trí chính là vì lo lắng có ngày hôm nay. Hôm nay bị đám phóng viên kia xô đẩy, tay cũng bị thương mà em còn không biết sợ?"
"Trước kia không có chuyện này, hôm nay là có người muốn đối phó với em."
"Nhưng nếu về sau em hot, có rất nhiều rất nhiều người biết, sẽ có càng nhiều người muốn đối phó em hơn, có rõ không?"
Quan Nguyên Bạch nói: "Em cho rằng vì sao anh không giúp em, vì anh không hi vọng em sẽ tiến sâu vào trong giới, cũng không hi vọng có nhiều người biết đến em."
Quan Nguyên Bạch có thể nhẫn tâm, nhưng bởi vì mấy năm nay Quan Tri Ý lăn lộn trong giới không hot lên, nên anh mặc kệ cô, không quản nữa.
Cho đến hôm nay, khi anh nhìn thấy video kia, lòng không thể khống chế được thêm một giây phút nào. Sự ám ảnh của anh về mẹ năm xưa vẫn tồn tại rõ ràng, bà giống như sống dưới ánh đèn sân khấu, từng lời nói hay cử chỉ đều bị phóng đại, cuối cùng không chịu nổi sự tấn công từ phía dư luận mà tự sát.
Tuy rằng anh biết Quan Tri Ý sẽ không có khả năng đi theo con đường đó, nhưng anh vẫn lo lắng, càng đặc biệt sợ hãi.
"Anh hai, việc anh và ba lo lắng em đều rõ."
Quan Tri Ý nhớ tới người phụ nữ trong kí ức, nhàn nhạt cười một cái.
"Kỳ thật hôm nay bị phóng viên vây quanh trong nháy mắt em đã nghĩ đến mẹ. Em đã nghĩ rằng, lúc trước mẹ bị nhiều người nghi ngờ diễn xuất, nghi ngờ nhân phẩm, nghi ngờ đời sống như vậy, hẳn bà ấy rất bất lực. Hơn nữa, có rất nhiều người vây quanh hỏi lung tung nh thế, hẳn là bà ấy rất buồn."
"Lúc ấy em cũng có rất nhiều rất nhiều thứ để buồn, nhưng rất nhanh nỗi buồn lại qua đi. Ở trong mắt em, vấn đề này không quan trọng như vậy. Em sẽ không giống mẹ, sẽ không để tâm đến những lời nói phóng đại ở bên ngoài, cũng sẽ không đem chính mình khóa ở trong một vòng tròn nhỏ, cảm thấy cái gì sai đều không thể làm. Điều quan trọng nhất với em là, có thể đóng phim."
Quan Nguyên Bạch cau mày nhìn cô: "Em thật sự nghĩ như vậy? Em bước đi trên con đường này tương lai sẽ có rất nhiều khó khăn, không phải tự bản thân em nói không sao là không sao."
"Lòng em muốn gì thì chính em rõ nhất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!