Quan Tri Ý mới đến không lâu, cô về đây là bởi vì những bình luận trên mạng nên trong lòng cảm thấy rất áy náy.
"Tại sao không gọi cho anh?" Thích Trình Diễn rũ mắt nhìn cô.
Quan Tri Ý do dự lại có chút ngượng ngùng nói: "Anh nhìn thấy tin trên mạng chưa?"
Thích Trình Diễn nhíu mày: "Anh đã thấy, em không——"
"Rất xin lỗi."
Lời còn chưa nói xong đã nghe thấy Quan Tri Ý khẽ lên tiếng.
Thích Trình Diễn ngẩn người: "Sao?"
Quan Tri Ý: "Chị Vân nói, có thể là có người hắt nước bẩn lên người em. Em có thể bị mắng thế nào cũng được nhưng tuyệt đối không được mắng anh, những ngôn ngữ trên mạng rất khó nghe anh đừng để trong lòng."
Thích Trình Diễn không biết nói gì, im lặng một lúc rồi mới hỏi cô: "Có đau hay không?."
"Hả?"
Thích Trình Diễn cầm lấy cổ tay cô, lúc này vết thương trong lòng bàn tay cô đã kết thành tầng vảy mỏng.
Thích Trình Diễn không vui nói: " Tại sao Lưu Vân không đưa em đi xử lí vết thương?"
Quan Tri Ý phản ứng lại, rụt tay về: "Không có việc gì, là em vội đến tìm anh nên chị ấy trực tiếp đưa em đến đây."
Thích Trình Diễn không trả lời nữa, dẫn cô vào trong nhà. Hiện tại đã không còn sớm, ông nội Thích đang nghỉ ngơi ở trên lầu, trong nhà cũng không có người khác. Thích Trình Diễn đưa cô đến mái hiên, cầm hòm thuốc đến để bôi thuốc cho cô.
Anh ngồi trước mặt cô, rũ mắt, biểu tình nhìn có chút lạnh nhạt.
Quan Tri Ý nhìn trộm anh một cái: "Chuyện ở trên mạng..."
"Em không cần xen vào, anh sẽ cho người xử lý."
"Nhưng có rất nhiều người bới móc thông tin của anh, hiện tại trên mạng ở đâu cũng có ảnh của anh."
Thích Trình Diễn nhíu mày: "Tin tức của anh vốn dĩ không cần đặc biệt che giấu. Quan Tri Ý, hiện tại tình huống của em mới nghiêm trọng, em lo cho anh nhiều như vậy làm gì?"
Anh gọi đầy đủ tên họ của cô, giọng điệu còn có chút tức giận.
Quan Tri Ý cảm thấy anh tức giận, cô rụt xuống tay, nhỏ giọng nói: "Việc này em đã quen nhưng anh thì……"
Thích Trình Diễn dừng lại, ngước mắt nhìn cô, trong lòng tự nhiên nổi lên ngọn lửa không tên: "Em đã quen, anh thử chút thì sao, như thế nào, em cảm thấy anh không bằng em?"
"Không phải là em không vui, người khác có thể mắng em ra sao cũng được nhưng với anh thì không thể!"
Ánh mắt Quan Tri Ý trầm xuống, bướng bỉnh nói, "Bọn họ cái gì cũng không biết, sao có thể hồ ngôn loạn ngữ mắng chửi anh."
Thích Trình Diễn hơi hơi hé miệng, đột nhiên không biết muốn nói gì, chỉ cảm thấy ngực mềm đến rối tinh rối mù tức giận cũng không phát nổi.
Bản thân cô bị mắng thành dạng gì rồi nà còn lo cho anh?
"Hơn nữa bản thân em cũng cảm thấy không có gì."
Quan Tri Ý nói, "Mới đầu còn có chút buồn, cảm thấy thật vất vả mới có ngươui thích, hiện tại đột nhiên lại… Có điều, em cảm thấy bình thường, làm này quan trọng nhất chính là giác ngộ, hơn nữa em còn kiên trì thì bọn họ còn ở đây."
Ánh mắt cô gái trước mắt đều rất chân thành không phải nói láo. Thích Trình Diễn khẽ thở dài một hơi, có chút bất lực.
Cô có thể tiếp nhận sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!