"Được rồi em cũng đừng xem nữa, xem xong lại tức!" Lưu Vân nói, "Cái gì mà tiểu tam, em mà tính là tiểu tam à? Tuy rằng nói Thích tổng có thể cũng thích em, nhưng anh ta đâu giúp em cái gì, kịch bản kia là tự em lấy được, chương trình kia là bà đây giành được! Tại sao vào mồm bọn họ lại thành em đi bán thân giành giật?"
Quan Tri Ý tắt máy: "Được rồi, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng."
Lưu Vân hít sâu một hơi: "Cũng đúng, bây giờ chị lập tức về công ty làm sáng tỏ với bên kia."
Quan Tri Ý ừ một tiếng, "Em đi thay đồ trước đã, em muốn về nhà."
Lưu Vân: "Được."
Sau khi thay quần áo xong, Lưu Vân và Mao Mao đưa Quan Tri Ý ra khỏi công ty nhiếp ảnh, trực tiếp đi đến bãi đỗ xe. Nhưng không ngờ rằng bọn họ vừa ra ngoài, đột nhiên một đám người như pháo bắn chạy đến đây.
"Tri Ý, cô có biết những chuyện liên quan đến bản thân trên mạng không? Có muốn nói gì hay không?"
"Mọi người đều nói cô bám vào người Thích tổng Thích Trình Diễn để lấy tài nguyên, đây có phải sự thật hay không?"
"Vai Chiêu Dương là do cô lấy của người khác sao?"
"Trên mạng nói cô giả tạo thanh thuần, cô thấy sao?"
"Hiện tại cô và Thích Trình Diễn đã đến bước nào? Cô biết anh ấy có vị hôn thê không.?"
……
Khi ba người ra khỏi cửa không ngờ rằng đám chó săn này chặn bọn họ ở đây đột nhiên bị người ta đẩy vào trung tâm, ba người đều ngây người. Cuối cùng vẫn là Lưu Vân có kinh nghiệm lập tức phản ứng lại bảo vệ Quan Tri Ý: "Làm ơn cho qua."
Phóng viên: "Trả lời một chút đi? Mọi người đều đang chờ đợi một lời minh chứng."
Phóng viên: "Không có gì để nói sao, hay bởi vì đều là sự thật nên không nói được?"
"Mao Mao, mở đường!" Lưu Vân quát trợ lý.
Mao Mao lập tức gật đầu, dáng người nho nhỏ xô đẩy đám người phía trước "Làm phiền một chút! Làm phiền một chút!"
Bên kia Lưu Vân che cho Quan Tri Ý đi đến xe vừa nói nhỏ vào tai cô: "Đừng nói chuyện, hiện tại nói cái gì thì cũng là làm sai."
Tất nhiên Quan Tri Ý biết đạo lý này, yên lặng không nói gì.
Lưu Vân: "Các người làm ơn tỉnh lại chút đi! Có cái gì thì chúng tôi sẽ công khai chứng minh sau! Nhưng không phải bây giờ!"
Nhưng mà những người này căn bản không nghe thấy Lưu Vân nói gì chỉ chăm chăm giữ chặt camera và micro chĩa vào Quan Tri Ý, Quan Tri Ý bị họ đẩy đến đứng không vững, cũng không thể di chuyển được.
"A……"
Một mình Lưu Vân căn bản không thể so được với một đám người, không chú ý một chút Quan Tri Ý đã ngã trên đất.
Đèn flash không ngừng lóe lên.
Quan Tri Ý ngã xuống lấy tay chống đất, lòng bàn tay lướt qua mặt đất thô ráp, rất đau.
Cô giật mình một chút nhanh chân đứng dậy.
Đèn flash vẫn lóe lên cô đưa tay che mắt lại nháy mắt đầu óc có chút trống rỗng, mà trong khoảng trống đó dần dần hiện lên gương mặt của mẹ cô.
Đã từng, bà ấy cũng đã từng bị như vậy...
"Các người làm ơn dừng lại! Hiện tại không phải thời gian quay chụp! Các người là phóng viên sao? A?! Thật sự là phóng viên sao?!" Sự tức giận của Lưu Vân bùng nổ, dùng sức rẽ lối đi ra ngoài. Sau đó lại một tay kéo Quan Tri Ý ra, cùng Mao Mao đẩy Quan Tri Ý lên xe.
Cửa xe rốt cuộc cũng đóng lại!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!