Chương 22: (Vô Đề)

Quan Tri Ý biết việc cô và Hoa Hoằng Hi chia tay người trong nhà chắc chắn sẽ biết nhanh thôi, nhưng không nghĩ rằng lại nhanh đến thế.

Tối hôm qua vì trong lòng buồn bực nên cô ngủ khá muộn, ngày hôm sau thức dậy đã là giữa trưa.

Sau khi tỉnh lại, cô gọi dì giúp việc lên đỡ mình đi rửa mặt thay đồ, chờ lúc cô ra khỏi phòng mới nói: "Quan tiểu thư, hôm nay nhà có khách tới."

"Khách?"

Hiện tại cũng không có ai biết cô ở đây, mà sau chuyện tối qua thì không có khả năng Hoa Hoằng Hi sẽ đến đây tìm cô, vậy thì là ai?

Dì thấy cô tỏ vẻ nghi ngờ thì nói: "Là khách của tiên sinh."

"Anh ấy ở nhà?"

"Tối hôm qua đã muộn nên tiên sinh ngủ lại đây."

"Ồ……"

Thật ra Quan Tri Ý cũng không biết tối qua Thích Trình Diễn ở lại đây.

"Vậy phiền dì đỡ con xuống nhà."

"Được."

Quan Tri Ý không nghĩ tới thế mà lại là Quan Nguyên Bạch, lúc cô nhìn thấy anh suy nghĩ đầu tiên chính là muốn quay người chạy lên lầu. Nhưng bây giờ cô lại là một người liệt sĩ nha, Quan Nguyên Bạch ngước mắt lên nhìn, cô thậm chí không đủ thời gian xoay người.

"Anh." Quan Tri Ý nhìn anh mình thấp thỏm mà mở miệng.

"Em——" Quan Nguyên Bạch nhìn thấy chân cô bị bó thạch cao, vừa sốt ruột vừa đau lòng cũng không biết phải nói cái gì.

"Sao anh lại tới đây?"

Nói xong Quan Tri Ý nhìn sang Thích Trình Diễn đang ngồi trên sofa, anh nói: "Cậu ấy biết em và Hoằng Hi chia tay nên đến tìm em."

Thích Trình Diễn vừa nói như vậy thì trong lòng cô đã rõ ràng, anh trai cô mà muốn đến đoàn phim làm ầm lên thì kết quả vẫn là điều tra xem cô đã đi đâu, thay vì như vậy Thích Trình Diễn đã trực tiếp nói sự thật cho anh.

"Em còn dám hỏi sao anh lại đến đây, chân bị thương thành như vậy cũng không thèm nói lời nào? Cái gì cũng không nói cho anh, Quan Tri Ý, rốt cuộc em có để anh vào mắt không?"

Quan Tri Ý khẽ nói: "Em còn đang đứng mà. Có thể chờ em ngồi xuống rồi nói tiếp không?"

Quan Nguyên Bạch tức giận đến nghiến răng, nhưng vẫn ngồi lùi vào, bảo người đỡ cô ngồi xuống.

"Nếu không phải vì việc chia tay của em thì anh cũng không biết được em bị thương. Em cũng thật giỏi, còn biết ở đây trốn. Thế nào? Nhìn thấy anh giống như thú dữ vậy à? Anh thấy em bị thương thì sẽ đánh em chửi em?"

Quan Tri Ý sờ sờ lỗ tai "Không khác lắm…"

"Em nói cái gì?"

Quan Tri Ý biết điều không hé răng.

Quan Nguyên Bạch thấy vậy lập tức muốn nói gì đó, kết quả bị Thích Trình Diễn ngồi bên kia chạm vào cánh tay. Anh dừng lại, quay đầu Thích Trình Diễn, chỉ thấy Thích Trình Diễn ra hiệu, bảo anh phải khống chế cảm xúc.

Quan Nguyên Bạch nhẹ hít một hơi, nghĩ đến việc lúc cô chia tay anh mới có thể tìm cô, hơn nữa vừa rồi anh còn nghe Thích Trình Diễn nói em gái anh hôm qua khóc một trận, bởi vì thất tình.

Cho nên khi anh nghĩ đến tâm trạng u ám hôm qua của cô thì lại yêu cầu bản thân khắc chế một chút.

"Tiên sinh, cơm trưa đã chuẩn bị xong, có thể dùng được rồi."

Đúng lúc này, dì giúp việc đi đến nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!