Hình như Thích Trình Diễn rất bận, mấy ngày tiếp theo cũng thường xuyên tới thăm cô, nhưng ngồi không bao lâu thì đã đi.
Mỗi ngày Quan Tri Ý đều ăn không ngồi rồi, cô không thích chơi game, cho nên ngoại trừ lên mạng xem tin tức, cũng chỉ có thể đọc kịch bản tập lời thoại.
Chiều hôm nay sau khi cơm nước xong, người giúp việc trong nhà nói với cô rằng có người tới.
Quan Tri Ý trong lòng vui vẻ: "Anh ấy đã trở lại sao?"
Tất nhiên người giúp việc biết "anh ấy" là ai, lắc đầu nói: "Là Hoa tiên sinh."
Quan Tri Ý: "Hoa Hoằng Hi? Anh ta sao lại tới đây?"
"Anh đến thăm em, không được sao."
Hoa Hoằng Hi là kiểu chưa thấy người đã thấy tiếng.
Quan Tri Ý đang cảm thấy nhàm chán, nhìn thấy Hoa Hoằng Hi tiến vào cũng khá vui vẻ.
"Không có, tôi thấy hơi bất ngờ."
"Không khác nhau nhiều lắm."
Hoa Hoằng Hi ngồi xuống bên cạnh cô, nghiêm túc đánh giá bàn chân bị bó thạch cao của cô: "Nhìn rất nghiêm trọng nha."
"Nhưng không sao, chỉ là không đi được."
"Không có việc gì thì không có việc gì, anh với em tâm sự."
Quan Tri Ý: "Được, nhưng mà sao hôm nay anh lại tới đây?."
"Vốn dĩ mấy hôm trước anh họ đã nói với anh, nói em bị thương muốn anh đến thăm. Chỉ là anh đi du lịch nước ngoài… không phải anh cố ý không về, là bởi vì đi cùng bạn bè nên trở về không thể không khai."
Hoa Hoằng Hi quay đầu nhìn cô, dè dặt nói: "Em sẽ không trách anh chứ?"
Quan Tri Ý xua xua tay, nói: "Tôi cũng không nghiêm trọng như vậy, thật ra cũng không cần phải trở về."
"Anh cũng cho rằng em không bị nghiêm trọng như vậy, nhưng chính mắt nhìn thấy mới biết quả thật rất nghiêm trọng."
Hoa Hoằng Hi nói: "Em không biết đâu, anh nói chưa thể về, anh họ bắt đầu mở nắp súng mắng chết anh. Cho nên, hôm nay anh vừa xuống máy bay đã chạy đến đây, hành lí còn để ngoài xe đấy."
"Thật cảm động làm sao, đa tạ Hoa thiếu."
"Ha! Không cần khách khí."
Hoa Hoằng Hi ngồi xuống miệng bắn liên hoàn không ngừng nghỉ, lúc thì hỏi chuyện cô ở đoàn phim, lúc thì lại nói chuyến du lịch Châu Âu của anh thú vị ra sao.
Anh là một người không đáng tin cậy nhưng lại đối với Quan Tri Ý rất tốt, cùng anh ở chung một chỗ hoàn toàn không phải nghĩ cách để bắt chuyện hay đề tài để nói, nghe là được rồi.
……
"Cho nên, cô gái đi cùng với bọn anh có dáng người tốt?"
Nghe được một nửa, Quan Tri Ý ngắt lời nói.
"Sao em lại hỏi vậy?"
Quan Tri Ý sờ sờ cằm: "Anh đã nhắc tới cô ấy tám lần, cho nên tôi đoán cô ấy có dáng dấp rất tốt."
Hoa Hoằng Hi kinh ngạc mà nhìn cô: "Em rất hiểu anh nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!