Hoa Hoằng Hi ngoài miệng nói như vậy, nhưng ở dưới mí mắt của Thích Danh Thắng và Thích Trình Diễn cho anh trăm lá gan anh cũng không dám làm liều.
Cho nên Quan Tri Ý vào nhà tìm Thích Danh Thắng, anh cũng vội vàng theo vào.
"Tiểu Ngũ, đã ăn cái gì hay chưa?"
Thái độ của Thích Danh Thắng đối với Quan Tri Ý giống như con cháu trong nhà, thật sự rất nuông chiều.
Quan Tri Ý ngồi xuống bên cạnh ông: "Ăn một cái bánh kem nhỏ, uống một chút nước trái cây."
"Gì, sao có thể chỉ ăn như vậy được, không phải ông nội chuẩn bị cho con rất nhiều à, còn chưa ăn sao?"
Thích Danh Thắng nhìn Hoa Hoằng Hi "Cái tên tiểu tử này cũng không biết chiếu cố Tiểu Ngũ."
Hoa Hoằng Hi oan uổng sắp chết: "Con có bảo cô ấy ăn nhưng cô ấy không ăn."
Thích Danh Thắng: "Tiểu Ngũ, là đồ ăn không hợp khẩu vị của con sao?"
"Không có——"
"Là phải khống chế cân nặng." Đúng lúc này Thích Trình Diễn đi vào.
Quan Tri Ý nhìn qua, nhìn thấy cô Dương tiểu thư kia đi theo anh vào.
Cô và Dương tiểu thư này gặp nhau vào nhiều năm trước ở một bữa tiệc, không thân, cho nên này sẽ cũng chỉ khẽ gật đầu chào hỏi, rồi chuyển tầm mắt.
"Bây giờ còn không đủ gầy sao, có cần khống chế đâu." Thích Danh Thắng nói, "Tiểu Ngũ, sức khỏe là quan trọng nhất."
"Con đã biết, con sẽ ăn."
Thích Trình Diễn nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Quan Tri Ý, khẽ cười một tiếng: " Hứa lấy lệ với ông nội rất thuần thục nhỉ."
Quan Tri Ý hơi chột dạ: "Em, em mới không lấy lệ với ông nội đâu!"
"Phải không, vậy lát nữa anh trông em ăn."
Quan Tri Ý trợn mắt: "Em đâu phải trẻ con."
Thích Trình Diễn bình tĩnh nói: "Cái này không ăn cái kia không ăn, không giống trẻ con thì là gì."
Quan Tri Ý nói không lại Thích Trình Diễn, đành phải chuyển sang Thích Danh Thắng: "Ông nội……"
Thích Danh Thắng nhìn Thích Trình Diễn một cái: "Đừng để ý đến nó, ông nội tin con sẽ ăn cơm đầy đủ."
"Vâng!"
Thích Trình Diễn lắc đầu, bất lực trước sự thiên vị của ông nội nhà mình.
"Mộng Giai à, hôm nay cháu cảm thấy thế nào, ăn ngon không?."
Dương Mộng Giai vẫn luôn yên lặng thấy Thích Danh Thắng hỏi, vội vàng nói: "Ông nội yên tâm, cháu ăn rất nhiều."
"Được, vậy là tốt rồi."
Thích Danh Thắng nói với Thích Trình Diễn: "Trình Diễn, Mộng Giai chính là khách quý của nhà chúng ta, con phải tiếp đãi tốt."
Dương Mộng Giai: " Ông đừng nói vậy, cũng đừng xem cháu là khách, cháu có thể tự chăm sóc bản thân."
"A đúng đúng đúng, cháu nhìn ông xem." Thích Danh Thắng nhìn Thích Trình Diễn đầy ý vị "Cháu cũng không phải người ngoài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!