Chương 17: (Vô Đề)

Từ sau khi ăn Tết, đã hơn một tháng không gặp anh. Ban đầu Quan Tri Ý cảm thấy tâm trạng của mình điều chỉnh tốt rồi, nhưng hiện tại nhìn thấy anh, cái loại cảm giác mâu thuẫn nhưng vui vẻ này làm bao nhiêu công sức của cô đều tan thành mây khói.

"Còn quay bao lâu nữa?" Thích Trình Diễn hỏi.

Quan Tri Ý cảm thấy chột dạ bất giác cúi đầu: "Phần của em đại khái còn một tháng."

"Ừ. Đúng rồi, cuối tuần ông nội sẽ tổ chức tiệc sinh nhật."

Lần trước Quan Tri Ý đã nghe Quan Nguyên Bạch nhắc đến việc này: "Em đã biết, hôm đó em sẽ xin về một chuyến."

"Bận thì không tới cũng được."

"Không bận, cảnh em diễn không nhiều lắm, hơn nữa năm trước sinh nhật ông nội em cũng không về, năm nay nhất định phải về."

Hai người nói chuyện câu được câu không, nhân viên công tác cách đó không xa nghe được thì sợ đến ngây người. Chuyện lần trước của Trịnh Diệc Đồng và Quan Tri Ý rất nhiều người biết, mà bọn họ cũng biết chuyện của Quan Tri Ý đã bị Thích Trình Diễn động tay động chân, cho nên hai người bọn họ chắc chắn quen biết, mà còn là sự thân thiết khiến người ta giật mình.

Nghĩ lại bắt đầu thấy sợ, người không thể chọc đến, thế nhưng lại là người dễ bắt nạt nhất Quan Tri Ý…

Sau khi ăn xong, Quan Tri Ý bị gọi đi hóa trang chuẩn bị cho phần diễn buổi chiều.

Cô hóa trang tầm một tiếng, đến giờ quay, đã không thấy bóng dáng Thích Trình Diễn đâu nữa. Cô nghĩ chắc anh đã đi rồi, có lúc nào mà anh không bận rộn chứ.

Vài phút sau, Quan Tri Ý đã đến phim trường, Thẩm phủ.

"Tri Ý tới đúng lúc lắm, đến đến đến, lại đây." Đạo diễn vẫy tay gọi cô.

Quan Tri Ý mặc một bộ đồ trắng đi qua, lúc này Tiêu Nhiên đã ở đó. Một lát nữa anh diễn vai người chết nên trang điểm sắc mặt không có tí máu nào.

"Cảnh tí nữa bắt đầu thì sẽ như vậy…" Đạo diễn bắt đầu giải thích, nhưng phần lớn là nói với Quan Tri Ý, bởi vì cảnh này Tiêu Nhiên đã nắm được.

Nói một lúc lâu, đạo diễn vỗ vỗ bả vai Quan Tri Ý: "Cảnh này tôi yêu cầu tương đối cao, quay không vừa ý thì sẽ quay lại, tự mình chuẩn bị tâm lý thật tốt."

Quan Tri Ý: "Vâng, đạo diễn."

"Được, cô qua đó đi."

Đạo diễn nói xong cầm lấy bộ đàm, "Đều chuẩn bị xong chưa, thu dọn một chút, nhân viên không liên quan đều đi ra cho tôi!"

Mọi người lục tục đi qua đi lại, Quan Tri Ý cũng đi tới cửa Thẩm phủ, chuẩn bị bắt đầu quay.

Cảnh này là cảnh cô cầm một đạo thánh chỉ tiến vào, yêu cầu mở quan tài.

Chiêu Dương là muội muội ruột của Hoàng Đến, mà Thẩm Tư Bá là người từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Hoàng Đế, cho nên hai người cũng coi như thanh mai trúc mã. Mà từng đấy năm, nàng đối hắn tình cảm đã sớm sâu đậm. Bây giờ, đối mặt với tin Thẩm Tư Bá chết, Chiêu Dương hoàn toàn không thể tin được.

Việc hắn chết là một ẩn số.

Sinh thời vì nước mà chiến đấu, sau khi chết lại gánh đủ loại nguyên nhân hại chết hàng vạn binh sĩ vô tội. Cho nên hắn tuy là Tướng quân, nhưng lễ tang lại đơn giản đến thê lương.

Không có người nào dám tới phúng viếng, Hoàng Đế cũng không cho phép Chiêu Dương đến.

Nhưng nàng muốn tới, không chỉ như vậy, còn mang theo thánh chỉ!

Bởi vì nàng biết, trừ thánh chỉ, không ai dám để cho người khác mở quan tài của Thẩm Tư Bá!

Cảnh tượng chuẩn bị đều ổn định, Quan Tri Ý nhắm mắt, ở phía đạo diễn một tiếng "Action" lập tức tiến vào trạng thái.

Cờ lớn mở ra, ở một mảnh lụa trắng cùng lá rụng lay động, một bạch y nữ nhân từ cửa đi vào. Bây giờ Thẩm Tư Bá là tội nhân, cho nên trong phủ có binh lính canh gác, thấy có người tiến vào, lập tức tiến lên cản trở.

"Người nào! Thẩm phủ không được phép tiến vào, lập tức đi ra ngoài!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!