Chương 7: (Vô Đề)

Hà Nội, năm 2017

Mùa xuân về đến Hà Nội rồi, những cơn mưa xuân lay phay trên từng nẻo đường. Hà Nội mùa xuân luôn mang một nét đẹp sinh động đến lạ kì. Những con phố đông đúc nhộn nhịp. Những cành hoa đào lún phún nhụy hoa chờ người ta rinh về nhà. Hà Nội vào xuân lại càng khiến người ta yêu tha thiết thủ đô tươi đẹp này.

Nguyên trở Nhi về sau khi tranh giúp Nhi chuyển đồ từ kí túc xá về nhà vào giờ nghỉ trưa. Không một phút nghỉ ngơi, cậu vội vàng quay trở lại công ty. Nhi nhìn bóng lưng cậu vội vàng rời đi, dạo này Nguyên có vẻ trầm lặng hơn trước rất nhiều. Ngay cả cười đùa cũng đều trở nên gượng gạo.

Nhi vừa chuyển đồ vào nhà thì mẹ Nguyên sang tìm nó.

– Có cần bác giúp gì không?

– Không cần đâu ạ, chỉ có một chút đồ thôi, lát cháu xếp lại là được.

– Ồ, vậy thì tốt…

Nó có thể cảm nhận được mẹ Nguyên có điều gì muốn nói với nó, nhưng lại ấp úng không mở lời.

– Bác ngồi uống nước, hôm qua cháu mới mua được loại trà thảo dược rất tốt cho giấc ngủ. Cháu pha cho bác uống thử nhé!

– Được! được! Bác ngồi đây đợi!

Nhi bưng tách trà nóng hổi lên, nó ngồi xuống đối diện mẹ Nguyên. Nó không rõ bà có muốn nói gì với nó. Nhưng với tính cách của bà, để bà phải phân vân trước khi nói thì có lẽ đó là một việc rất quan trọng.

– Nhi này…

– Dạ?

– Cháu có thể cho bác biết… quan hệ giữa cháu và Nguyên nhà bác là như thế nào không?

Nó sững sờ, những hành động của nó với Nguyên thể hiện rõ ràng lắm sao? Làm sao mà người lớn có thể nhận ra được nhỉ?

– Dạ… Cháu với Nguyên chỉ là quan hệ anh em bạn bè bình thường thôi ạ…

– Bác biết, bác biết chắc chắn cháu sẽ nói như thế. Nhưng bé Nhi này, bác đã hơn 50 tuổi rồi, không lẽ từ ánh mắt, cử chỉ của hai đứa mà bác không thể nhận ra hay sao?

– Chúng cháu…

– Nguyên nó cũng nói như cháu vậy, nhưng bác biết rõ về mối quan hệ của hai đứa hơn là hai đứa nghĩ đấy.

– Thật ra… Chúng cháu cũng không định dấu đâu ạ, nhưng… Do có nhiều chuyện xảy ra quá nên…

– Bác không muốn cấm cản hai đứa đâu… Nhưng mà bác nghĩ… Bác nghĩ hai đứa không thể lâu dài được.

– Là sao ạ?

– Bác không có ý chê cháu đâu Nhi, gia đình chúng ta thân thiết từ lâu, bác biết rõ cháu từ khi cháu còn trong bụng mẹ, nên bác hiểu rõ con người cháu như thế nào. Cháu rất tốt, nhưng… Tuổi của cháu không hợp với Nguyên nhà bác.

Nó lặng đi, biết nói gì lúc này đây. Không hợp. Đó có lẽ là lý do hợp tình hợp lý nhất vào lúc này.

– Nhi… Bác luôn coi cháu là con cái trong nhà, nên bác không muốn cháu phí thời gian vào mối quan hệ này. Bác sợ… Sợ sau này hai đứa… Cháu có làm sao, bác biết ăn nói sao với bố mẹ cháu đây… Có thể hiểu cho bác không?

– Cháu hiểu, cháu sẽ lựa lời nói với Nguyên, bác không cần lo đâu ạ…

– Được… – Mẹ Nguyên thở hắt ra – Cảm ơn cháu, bác về nhé!

– Vâng ạ…

– Nghỉ ngơi đi, trà của cháu ngon lắm.

Tiễn mẹ Nguyên về, nó thẫn thờ đi lên phòng. Nó biết phải làm sao đây. Mẹ Nguyên đã nói như vậy, nó biết, nó và cậu sẽ chẳng thể tiếp tục nữa. Nhưng còn Nguyên, cậu sẽ nghĩ như thế nào, nó biết phải nói với cậu ra sao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!