Hà Nội, năm 2014.
Nó tỉnh dậy vì ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ rọi thẳng vào mắt.
6 giờ sáng.
Nó cựa mình. Phần thân dưới đau ê ẩm, trên người không một mảnh vải che thân ngoài cái chăn mỏng được kéo lên tận vai. Hoang mang. Nó gác tay lên trán cố nhớ lại đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Đêm hôm qua, một cô bạn cùng phòng kí túc xá thất tình, mua bia về uống. Cả phòng tụ tập cùng nhau uống rồi lại nghe cô bạn đó than vãn, mắng chửi anh người yêu cũ.
Điện thoại đổ chuông, là Nguyên gọi. Nó nghe điện thoại rồi áy náy xin lỗi mấy cô bạn cùng phòng đang cao hứng rồi chạy xuống cổng kí túc xá. Nguyên ngồi trên xe máy, mỉm cười nhìn về phía nó.
– Hi!
Nó chạy đến, cười tít mắt. Nguyên nghiêng người về phía nó, hít hít ngửi ngửi gì đó rồi cau mày không vui:
– Em uống bia à?
– Đúng rồi, một chút!
Nó lại cười. Khi yêu, người ta thường quan tâm đến những cả thứ nhỏ nhất.
– Có chuyện gì vui à? Sao lại uống bia?
– Cô bạn cùng phòng với em đang thất tình, nên mọi người uống bia giải sầu.
– Vậy sao em cười mãi thế?
– Tại lúc anh gọi điện cho em, em cảm thấy thật may mắn vì anh không bỏ rơi em giống như bạn trai của cô ấy!
Nguyên lại bật cười, dịu dàng đội mũ bảo hiểm cho nó.
Nguyên đưa nó về phòng trọ của cậu. Nó đã quá quen thuộc với nơi này, tuần nào nó cũng ghé qua đây mấy lần. Giúp Nguyên dọn dẹp phòng, sắp xếp lại những bảng điện, giấy tờ, tài liệu bị vứt bừa bãi.
Nó nhớ không rõ, tối hôm qua hai người đã ăn gì, xem gì, nói chuyện gì. Chỉ nhớ mang máng rằng khi trời đã về khuya, trong căn phòng nhỏ không bật đèn, ánh sáng trăng và từ đèn đường chiếu rọi vào trong căn phòng trọ nhỏ. Dưới ánh sáng mờ ảo và chập chờn, Nguyên hôn nó. Bàn tay không yên vị vuốt ve đùi nó, rồi luồn vào trong lớp váy, âu yếm nơi thầm kín nhất. Nó khẽ run lên, cảm giác tê dại truyền đến tứ chi, không thể cử động.
Cơ thể nó mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào lòng Nguyên, đón nhận nụ hôn của cậu. Nó hé miệng, để lưỡi của Nguyên có thể tiến vào bên trong, quấn lấy lưỡi của nó. Khoảnh khắc hai đầu lưỡi chạm nhau, giây thần kinh của nó bị tê liệt hoàn toàn. Đầu óc trở nên ngu muội đến mức bị người bế lên giường từ lúc nào không hay.
Suốt cả quá trình, Nguyên dịu dàng và nâng niu nó trong từng động tác. Lông mày cậu nhíu chặt lại khi thấy biểu cảm đau đớn của nó. Rồi sau đó lại giãn ra, môi nở nụ cười khi thấy sự khoái lạc trên gương mặt nó. Từng cử động bên dưới cũng rất nhẹ nhàng. Cậu sợ nó đau. Lúc cậu ngẩng lên nhìn nó, giọt mồ hôi nóng hổi từ cằm rơi xuống ngực nó. Nó hé mắt nhìn gương mặt Nguyên đang sát gần mặt mình.
Có điều gì đó như đang thôi thúc, nó kéo mạnh mặt cậu lại mà hôn.
Dường như nụ hôn mạnh bạo của nó đã làm thú tính của Nguyên bộc phát. Cậu mút lấy môi nó, hôn xuống cằm, xuống cổ, xuống đôi vai mịn màng rồi xuống ngực. Những chỗ cậu hôn qua, đều để lại dấu hôn đỏ chót, phần thân dưới cũng vận động mạnh mẽ hơn. Những động tác ra vào cũng nhanh và mạnh hơn rất nhiều.
– Dậy sớm thế… – Giọng nói quen thuộc kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ miên man. Nó giật mình nhìn sang người nằm bên cạnh đang chống tay nheo mắt nhìn nó. Nguyên không đẹp trai xuất chúng, cũng không có một nét đẹp nào đặc biệt khiến người ta phải trầm trồ. Nhưng cậu có đôi mắt cười rất đáng yêu.
– Đang nghĩ cái gì đó? – Nguyên hỏi tiếp khi thấy nó không trả lời.
– Em đang nghĩ xem có nên khóc lóc đòi anh chịu trách nhiệm không… – Nó nhìn lên trần nhà, cố nhịn cười.
– Ôi! – Nguyên vòng tay ôm chặt lấy người nó – Anh mới là người phải suy nghĩ xem có nên bắt em chịu trách nhiệm với anh mới đúng?
Nó giật mình, nhìn cậu khó hiểu:
– Sao lại bắt em chịu trách nhiệm?
– Tại em… Sau này sẽ không ai lấy anh nữa, em phải lấy anh.
Hơ…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!