Hà Nội, năm 2013.
Hai mùa nữa lại qua đi, rồi đến một mùa khác lạc ra khỏi vòng tròn thời gian. Mùa này không có trong bốn mùa, nhưng lại rất quan trọng trong cuộc đời học sinh. Mùa thi.
Nguyên đưa Nhi đi ăn kem sau ngày thi đại học cuối cùng. Trời hè nóng bức, que kem chanh cũng tan nhanh hơn dưới cái nắng gay gắt. Cái áo đồng phục nó đang mặc thấm ướt mồ hôi.
Nguyên lại trở nó đi lòng vòng trên mấy nẻo đường đông đúc của Hà Nội. Hít đầy phổi thứ mùi hỗn tạp của thành phố. Mùi ẩm mốc của đất sau cơn mưa rào, mùi rác thải, mùi của những dòng sông chết, mùi của hàng quán, tiếng còi xe, tiếng chợ tiếng người ta cười nói ồn ào.
***
Nó đỗ đại học, khoa tiếng Hàn của trường đại học Ngôn ngữ. Sau khi học một học kì nó còn xin được một công việc dạy thêm ở trung tâm ngoại ngữ. Ngày nối ngày lặp đi lặp lại, học trên trường, dạy thêm ở trung tâm, tối lại về học ở trong phòng sinh hoạt trung của kí túc xá. Hầu như nó không có thời gian rảnh rỗi. Thỉnh thoảng nhắn cho Nguyên vài tin nhắn, gọi điện cho mẹ. Mẹ vẫn hay bảo nó gọi cho bố, bố muốn nói chuyện với nó. Nhưng nó không muốn, nó chưa sẵn sàng.
Nó cũng không biết tại sao, phải chăng nó vẫn chưa đủ bao dung và rộng lượng để mở lòng với người đàn ông vô tâm đã bỏ rơi mẹ và nó và coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nguyên vẫn thường đón nó vào buổi chiều sau khi nó kết thúc buổi dạy ở trung tâm. Hai đứa không nói gì, chỉ im lặng cùng nhau đi lòng vòng trên phố cổ. Bàn tay nó lại lọt thỏm trong bàn tay Nguyên, ấm áp và đầy yêu thương.
– Thế đã gọi điện cho bố chưa?
Nguyên siết chặt tay nó khi hai đứa đang lang thang trên phố đi bộ đông đúc.
– Ừm… Chưa
– Thế định đoạn tuyệt luôn à?
– Không, chỉ là… Chưa sẵn sàng.
– Em vẫn còn giận ông ấy sao?
– Có lẽ…
– Nếu anh làm em buồn, em có giận anh lâu như thế không?
– Em biết anh sẽ không bao giờ làm như thế! – Nó nhe răng cười rồi kéo Nguyên xà vào một quán ăn vặt trên vỉa hè.
***
Nó về nhà sau bao ngày bận bịu với việc học và dạy. Ngôi nhà với mẹ luôn là nơi khiến nó an tâm nhất. Vẫn luôn là nơi để nó bình tâm và suy nghĩ lại mọi thứ. Nó lại gối đầu lên đùi mẹ, để bàn tay mẹ nhẹ nhàng xoa mái tóc nó, để mẹ thủ thỉ dặn dò hay là càm ràm về tật xấu của nó. Mẹ gầy đi rất nhiều.
Nhà nó và nhà Nguyên vốn thân thiết. Nó thường xuyên sang nhà Nguyên chơi, thình thoảng còn ở lại ăn cơm. Nó cũng vẫn luôn coi anh chị Nguyên như anh chị nó. Từ khi hai đứa còn nhỏ, hai nhà vẫn luôn thường đùa rằng: "Sau này để thằng Nguyên cưới cái Nhi cho gần". Mặc dù vậy, hai đứa vẫn không công khai mối quan hệ cho mọi người biết. Đôi khi lén lút lại rất vui.
Nhà hàng xóm có đám cưới ngay đúng mấy ngày nó và Nguyên về nhà. Mọi người tấp nập với đám cưới. Nó lại ngồi phía sau ô cửa sổ trong phòng, ô cửa nhìn thẳng sang phòng Nguyên. Một mình nó ngồi đó, nhắm mắt lại và nghe những âm thanh huyên náo nhộn nhịp bên dưới.
Nó vén rèm cửa, để cho những tia nắng của mùa thu chiếu vào, sưởi ấm căn phòng.
Cánh cửa phòng bật mở, Nguyên vào phòng rồi đóng cửa lại. Cậu xà xuống ngồi bên cạnh nó. Dựa vào người nó, tham lam hít lấy hít để mùi dầu gội hương nhài trên mái tóc đang xõa trên vai của nó. Nó không nói gì, cũng không đẩy Nguyên ra. Chỉ ngồi dựa vào tường, để mặc cho Nguyên dựa vào người rồi nghịch ngợm bàn tay đang để trên quyển sách.
Nguyên cựa người, ngồi sát lại gần nó hơn. Cậu vòng tay ôm lấy eo nó, tựa cằm lên vai nó, thì thầm:
– Đang nghĩ gì thế?
Hơi thở của cậu nóng hổi phả vào tai nó, làm nó nóng hết mặt.
– Um… Nghĩ về con người và cuộc đời.
– Thế đã nghĩ ra cái gì chưa?
– Vẫn chưa nghĩ ra cái gì cả…
– Vậy thì nghĩ làm gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!