Chương 2: (Vô Đề)

Con đường trải dài với hàng cây rợp bóng và lá vàng mùa thu. Buổi chiều cuối thu se lạnh khiến người ta có thể cảm nhận được mùa đông đang đến rất gần. Nguyên dừng lại, chờ Nhi đang bước đi chậm chạp phía sau. Một buổi chiều chủ nhật trong chuỗi những ngày chủ nhật dài đằng đẵng. Những việc làm quen thuộc, những con đường quen thuộc, quán cà phê quen thuộc, mọi thứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn vào mỗi chiều chủ nhật.

Vẫn là những bản nhạc Trịnh nhẹ nhàng ru lòng người, vẫn là mỗi người một tách hồng trà nóng hổi. Nhưng hôm nay, người nào đó lại vương chút buồn.

– Nguyên này…

– Ừm…?

– Bố tôi mới liên lạc lại với mẹ…

– Bỏ đi suốt ngần ấy năm, bây giờ lại hối hận rồi, muốn quay lại à?

– Không… bố liên lạc lại vì muốn đón tôi vào Sài Gòn…

– Mẹ cậu nói sao?

– Mẹ nói sẽ để tôi tự quyết định, tôi lớn rồi và tôi có quyền được quyết định cho tương lai của mình.

– Vậy cậu… sẽ đi chứ?

– Không biết nữa… – Nó thở dài – Xa cách ngần ấy năm, người bố này đối với tôi không khác gì một kẻ xa lạ. Nhưng… tôi không muốn là gánh nặng của mẹ. Cậu biết đấy, sang năm tôi lên lớp 12, rồi sẽ lên đại học, sẽ có nhiều khoản phải chi. Tôi không muốn mẹ vất vả…

– Nhưng cậu đi rồi mẹ cậu sẽ chỉ còn lại một mình…

– Tôi biết… nên tôi đang không biết phải quyết định như thế nào, bố không có tôi thì vẫn có thể sống tốt, còn mẹ không có tôi sẽ phải làm sao…

– Cậu đi với bố liệu có thể vui vẻ như khi cậu ở đây không?

– Cho dù có xa nhau ngần ấy năm thì vẫn là ruột thịt, vẫn là người thân… Cũng không phải là không tốt, đi rồi có thể giảm được gánh nặng cho mẹ, hơn nữa vẫn có thể về thăm mẹ mà, chỉ ngồi một chuyến bay thôi.

– Cậu đừng đi…

- Giọng Nguyên bỗng trở nên tha thiết, đôi mắt cụp xuống, lông mày khẽ chau lại – Tôi… tôi không xa cậu được!

– Haha, cậu nói như tôi là mẹ cậu ấy, chúng ta lớn rồi, chơi với nhau cả đời được à?

– Nhưng… Tôi không muốn xa cậu chút nào…

– Cái gì mà không muốn xa, mấy năm nữa cậu lấy vợ rồi nghỉ chơi với tôi, ở đấy mà không xa.

– Tôi nói thật đấy!

– Thật cái gì, bớt bớt lại giùm ông ơi!

– Tôi không muốn chỉ dừng lại ở mức tình bạn hay bất kì một mối quan hệ nào khác với cậu, kể cả hàng xóm…

Nhi im lặng, Nguyên bỗng nhiên nói như thế, nó thực sự không quen. Muốn mở miệng nói mấy câu đùa nhưng lại chẳng biết nên nói như thế nào.

– Tôi thích cậu! Cậu làm người yêu tôi đi!

Nó trợn tròn mắt, sửng sốt nhìn cậu. Nguyên bày ra vẻ mặt kiên định, nghiêm túc mà nó chưa nhìn thấy bao giờ.

– Tôi thích cậu thật đấy!

Nó vẫn im lặng trong suy nghĩ của chính mình. Không gian chìm lấp giữa hai con người, nó không ngăn được nhịp đập vội vã của con tim. Ánh nhìn chăm chú của Nguyên làm người nó nóng ran.

– Chẳng hiểu sao… tôi vẫn luôn nghĩ rằng cậu sẽ không thích tôi…

– Ngốc ạ, – Nguyên cốc nhẹ đầu nó – Cậu cứ xù lên với tôi như con nhím vậy, làm sao mà cậu có thể biết tôi đang nghĩ gì và đang cảm thấy thế nào chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!