Chương 1: (Vô Đề)

Hà Nội, năm 2011.

Nhi chạy vội ra khỏi cổng trường trước khi bác bảo vệ đóng cổng. Nó đứng trên vỉa hè, chỉnh lại ba lô rồi cuộn chặt tờ giấy trên tay. Vốn định chỉ ở lại làm nốt sơ đồ tổng hợp cho lớp mà cuối cùng lại thành về muộn thế này. Mà đúng hôm nó không đi xe, rồi còn quên dặn nhỏ bạn đợi nữa chứ. Quanh đây còn không có chuyến xe buýt nào đi qua nhà nó. Nhi thở dài, ngồi bệt xuống vỉa hè, thò tay vào túi lấy điện thoại.

/ Bạn có một tin nhắn mới từ Nguyễn Đức Nguyên /

Thông báo tin nhắn của cậu bạn nhà đối diện hiện lên màn hình. Nó ấn vào xemntin nhắn.

"Này, cậu tối có dùng máy tính không? Cho tôi mượn đi! "

"Không dùng đâu, cậu ấy sang mà lấy! "

"Giờ tôi sang lấy luôn nhé! "

"Ủa cậu ở nhà à? "

Nó như bắt sợi dây cứu mạng khi sắp rơi xuống vực sâu. Cuối cùng cũng có một người có thể đến đón nó.

"Nay thứ sáu mà, tôi về từ đâu rồi, sao ế?"

"Cậu lên trường đón tôi không được? Tôi ra sớm quá bọn bạn về hết rồi "

"Ừ, chờ tôi "

Nhi hí hửng, chính ra có cậu bạn hàng xóm như thế này cũng hay. Tuy hơi phức tạp, nhưng cũng có lúc nhờ. Còn lại nhỏ, hai trận đấu hay đánh nhau, rõ ràng hơn nó ba tuổi, nhưng nó lại không bao giờ chịu gọi là anh. Cứ xưng hô như bằng vai phải lứa, nếu không phải hai người đánh nhau thì cũng phải nghịch nhau. Khi Nguyên lên đại học, rồi nó nghe nói cậu có người yêu thì cậu cũng không thường xuyên tìm cậu để nghịch linh tinh nữa.

Nhưng từ khi Nguyên học hai năm thì hầu như ngày nào cũng nhắn tin làm phiền nó. Hết nhờ làm cái nọ, sau đó cũng mượn cái kia. Cuối tuần về nhà, thỉnh thoảng lại kéo nó đi chơi, đưa nó đi ăn. Cũng hay, lâu lâu vui tính thì nó còn có thể sai vặt, nhờ cậu mua đồ hộ. Lại được cho ăn ké. Nó vẫn nhớ có lần mẹ nó bảo, nó với Nguyên đều lớn rồi, không nên lúc nào cũng dính lấy nhau. Hàng xóm nhìn thấy lại chỉ trỏ, bàn tán, không hay. Nhưng nó nó mặc kệ, nó và Nguyên vốn đã như thế từ nhỏ, cũng chẳng có gì quá đáng để cho người ngoài bàn tán.

– Ê nhóc, ngồi như ăn mày thế kia à?

Nó giật mình nhìn lên Nguyên đã dừng xe ở bên cạnh. Quả nhiên là cậu sắp xếp, đoạn đường từ nhà ra trường khác mất 10 phút thì cậu mất gần 30 phút mới đến nơi. Mà thôi, dù gì thì cũng có người đón về là tốt rồi.

Thấy nó không trả lời, Nguyên lại tiếp tục hỏi:

– Cậu làm gì mà ra muộn thế? Lén lút hẹn hò với thằng nào trong đấy à?

– Điên à? Tôi mà phải lén lút chắc?

– Biết đâu được…

– Chỉ có những kẻ hèn hạ như cậu thì mới làm những việc lén lút thôi, đừng quy chụp lên người khác.

– Con nhóc mất dạy! – Nguyên vỗ mạnh vào đầu nó, đau điếng – Anh đây là người đứng đắn, hèn hạ là thế nào?

– À vâng, anh thì ghê, anh lùi quá, em không địch lại được. – Nhi đứng lên, phủi bụi ở quần áo và môi trường với Nguyên.

– Thế rốt cục có về không?

– Có, hỏi khôn vừa. – Nó giật lấy cái mũ bảo hiểm Nguyên đưa rồi leo lên xe.

– Ừ, tôi khôn lắm, tý nữa có đo đường là không biết đâu nhé.

Nguyên vừa quay xe liền vít ga phóng đi Nhi ngồi không vững chút nữa là ngã ra sau, cũng may là nó nhanh tay túm áo cậu, nếu không chắc sẽ được đi gặp ông tổ tiên rồi. Đúng là phúc ba đời mới vớ được hàng xóm quý hóa như thế. Đi được một đoạn, gần đến quán bán bánh mì trên đường, Nguyên liền đi chậm lại, nói lớn để con bé lãng tai ngồi phía sau khi nghe thấy:

– Ê nhóc, có ăn bánh mì không?

– Tôi mới mua sách nên hết tiền rồi, bữa sau thì ăn!

– Thế có ăn không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!