Chương 48: Gắp thức ăn cho tôi

Trong một khoảnh khắc, Khả Hân tưởng chừng bản thân đã chìm sâu vào trong ánh mắt của anh. Cô lùi một bước về sau, thoát khỏi cánh tay anh, mím môi nói:

"Anh không muốn đi cũng được, đợi khi thân thể anh Vĩ Thành tốt hơn, tôi sẽ cùng anh ấy đi tới xin lỗi chú tôi."

Lâm Vĩ Phong cau mày nhìn cô sau đó xoay người đi ra cửa:

"Chút chuyện nhỏ đừng làm phiền anh tôi, nhanh lên, chúng ta tới nhà chú cô dự tiệc."

Khả Hân thở dài một tiếng đi theo anh, thật lòng cô không muốn đến nhà họ Đặng. Cô biết thừa Đặng Mỹ Mai vẫn chưa nguôi giận, không biết khi cô đến đó cô ta sẽ còn gây ra chuyện gì. Nhớ lại hôm đó Vĩ Phong đã thay cô ra mặt, cô tự hỏi nếu là tối nay anh có còn vì cô mà ra mặt nữa không.

Lâm Vĩ Phong mở cửa xe nheo mắt nhìn cô, giống như đang thúc giục cô đi nhanh lên. Khả Hân hít sâu một hơi, không muốn nghĩ nhiều nữa, vội vàng chạy về phía anh.

Chiếc xe như mũi tên lao đi rất nhanh, Khả Hân thật sự ngồi tới choáng váng, cảm giác vô cùng đau đầu nhưng cô không có lên tiếng muốn anh chạy chậm lại, cô biết có nói cũng vô dụng. Anh có khi còn vì vậy mà càng phấn khích đạp ga càng tăng.

Lâm Vĩ Phong nhìn thấy cô sớm đã mặt mày tái nhợt, rõ ràng là khó chịu nhưng vẫn cắn chặt răng không lên tiếng. Anh tự hỏi không lẽ anh là người khó thương lượng thế sao… hình như là vậy thật.

Hai người cứ giằng co trong âm thầm như vậy một đường tới trước cửa nhà họ Đặng. Vì để tiếp đón Lâm Vĩ Phong mà thật sự chuẩn bị không ít thứ, từ trước cổng đã giăng đèn sáng trưng, cây cối trong sân cũng được mắc đèn. Bà Thanh Mỹ còn không cho Đặng Mỹ Mai xuất hiện, sợ làm Lâm Vĩ Phong không vui.

"Cậu Vĩ Phong, hôm nay cậu tới đây ăn tối đúng là vinh hạnh của cả nhà tôi."

- Đặng Thế Tùng đích thân ra đón, vô cùng cung kính khiêm tốn, ông ta ý thức rõ mình đang đón tiếp ai. Không phải chỉ là nhị thiếu gia nhà họ Lâm mà là 1 nghìn tỷ của ông ta tới.

Đặng Mỹ Ân ngược lại không hề muốn gây sự chú ý cho Lâm Vĩ Phong mà ra bắt chuyện với Khả Hân, tay nắm tay như chị em thân thiết. Đặng Mỹ Ân sớm đã nhận ra muốn gả vào nhà họ Lâm tuyệt đối phải lấy được lòng tin của Khả Hân.

Khả Hân cùng Mỹ Ân đi tới cửa phòng khách, cô liền dừng bước chân quay sang nói với Mỹ Ân:

"Chuyện không thích ăn xoài Vĩ Phong nói là nói dối, em thật sự không gạt mọi người."

Cô biết Đặng Mỹ Mai về nhà chắc chắn đã kể lại hết với mọi người, cô cũng không muốn minh oan gì chỉ là nghĩ tới Mỹ Ân trước nay vẫn luôn đối tốt với cô, cô muốn giải thích một chút.

"Khả Hân, em không cần giải thích."

- Đặng Mỹ Ân cười thấu hiểu - "Chị biết là do Mỹ Mai tính tình bộp chộp, lời nói và hành động có chỗ nào đó mất lòng Lâm Vĩ Phong chứ không phải bởi vì chiếc bánh xoài đó."

Khả Hân ngây ra, không ngờ Mỹ Ân lại nói như vậy, không hề trách cứ gì cô, Khả Hân cảm thấy trong lòng ấm áp.

"Vậy Mỹ Mai đâu, sao không thấy Mỹ Mai?"

- Khả Hân thấy chính mình an toàn rồi lại nghĩ cho Mỹ Mai, tính tình Vĩ Phong vô cùng khó đoán ai biết hôm nay nhìn thấy Mỹ Mai có làm khó dễ cô ta nữa không, cô hơi lo lắng.

"Em ấy nói không thoải mái lắm nên không xuống. Khả Hân, đừng bận tâm tới Mỹ Mai nữa, em theo chị xuống phòng bếp xem xem thức ăn chuẩn bị có chu đáo không. Sở thích ăn uống của Lâm Vĩ Phong cũng chỉ có mình em biết, em nhìn qua chị mới yên tâm được."

- Đặng Mỹ Ân kéo Khả Hân vào trong bếp.

Trên bàn ăn hiện tại còn có Đặng Thế Tùng, Đỗ Thanh Mỹ, Lâm Vĩ Phong và Đặng Mỹ Kim. Mỹ Kim chỉ là thiếu nữ 17 tuổi, trước nay vẫn luôn không yêu thích ai nhưng duy chỉ có Lâm Vĩ Phong khiến cô rung động.

Đặng Mỹ Kim không thích Vĩ Phong vì anh giàu có hay vì khối tài sản khổng lồ kèm theo. Cô thấy người đàn ông này dù là một ánh mắt, một cái nhấc tay xoay người cũng vô cùng hoàn mỹ, vô cùng khí chất.

"Cậu Vĩ Phong, mau thử canh bào ngư tiềm sò điệp này đi, tôi và Mỹ Ân từ sáng đã bắt đầu hầm rồi, chắc chắn mùi vị hơn hẳn các nhà hàng năm sao."

- Trên mặt Đỗ Thanh Mỹ toàn là ý cười, một bên nói chuyện với Vĩ Phong một bên ra hiệu cho Mỹ Ân múc canh đưa sang.

Lâm Vĩ Phong hoàn toàn không thèm liếc nhìn bát canh lấy một lần, anh chỉ đang quan tâm Khả Hân lại trốn ở đâu rồi. Anh đảo mặt mấy vòng vẫn chưa thấy cô, xoay người hướng vào phòng bếp không hề kiêng dè gọi:

"Đặng Khả Hân, cô đâu rồi?"

Khả Hân đang nếm món thịt vừa nghe anh gọi một tiếng cả không khỏi rùng mình, đôi đũa trên tay cũng run lên. Dù cho ở đây có là nhà họ Đặng thì Vĩ Phong vẫn cứ tùy ý không nể nang gì như vậy. Nếu sau này có ai hỏi cô, có người em chồng nào lại gọi thẳng tên họ chị dâu tại nhà chị dâu. Cô sẽ trả lời, có, chính là Lâm Vĩ Phong.

Khả Hân cũng không dám chậm trễ từ trong bếp chạy vội ra, cô sợ anh không thấy cô đích thân chạy vô đây lôi cô ra thì càng mất mặt hơn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!