"Vĩ Thành, sao đèn đột nhiên lại tắt thế?"
Ở trong bóng tối thế này khiến cô rất sợ hãi cũng may là "Vĩ Thành" kịp thời xuất hiện khiến cô bình tĩnh lại. Nhưng sau khi phát hiện anh đang ôm siết lấy cô, trái tim Khả Hân lại đập loạn lên.
"Sợ em nhìn thấy dung mạo của anh sẽ hoảng sợ, nên anh nói quản gia Thuận tắt hết đèn trong nhà."
Lâm Vĩ Phong thật sự ôm cô rất chặt, đến nỗi anh cảm nhận được từng đợt run lên nhè nhẹ của cô, lúc này cô trong lồng ngực anh thật sự ngoan hiền.
"Vĩ Thành, em không sợ…"
- Khả Hân mím môi, nhỏ giọng khẩn cầu - "Anh có thể nói quản gia bật đèn lên không?"
"Vẫn nên để không gian thế này đi, cũng có chút lãng mạn."
- Lâm Vĩ Phong vẫn kiên quyết, lời nói cứ kề sát bên tai cô xong lại chuyển dần xuống má cô, khắp nơi đều là ý tứ ám muội.
Lâm Vĩ Phong tất nhiên là muốn khắp nơi đều tối đen như mực không nhìn thấy gì, như vậy anh mới dễ dàng hành sự, muốn làm gì thì làm đó. Lâm Vĩ Phong hiện tại đã tháo phần da giả ở mặt và thân rồi, chỉ giữ đúng ở cánh tay, cổ cùng với thiết bị biến âm mà thôi. Tay của anh sẽ chạm đến cô, cổ anh có thể cũng bị cô chạm đến nên phải giữ lại để che giấu đến cùng.
Nếu bây giờ hỏi Lâm Vĩ Phong, tại sao đã làm tới bước này còn không chịu nói thật thân phận với Khả Hân thì chỉ có thể là anh nói dối đến nghiện rồi. Bởi vì sự kích thích trong chuyện này khởi dậy dục vọng nguyên thủy cũng như tình cảm khó diễn tả thành lời từ anh.
Nhưng Lâm Vĩ Phong không thể nào ngờ được Khả Hân vậy mà chủ động đưa tay ra muốn sờ mặt anh:
"Vĩ Thành, em không có sợ nữa, thật đó, không tin thì em chạm mặt anh cho anh xem."
Lâm Vĩ Phong vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ đang muốn sờ loạn của cô, nghiêm giọng nói:
"Đừng sờ lung tung. Con người của anh có một sở thích đặc biệt. Em phải nhớ kỹ, lúc cùng anh hoan ái không được nhìn anh, không được ôm anh, không được hôn anh. Em cứ ngoan ngoãn nằm đó, xoay lưng lại đi."
Khả Hân nghe anh nói đến mơ hồ, không biết mình vừa nghe phải cái gì nữa. Cô giật tay lại, lùi về sau mấy bước:
"Ngoan ngoãn nằm đó không được làm gì hết? Anh xem em là một món đồ chơi tình dục sao?"
"Đây là sở thích cá nhân của anh, em đã gả cho anh rồi thì cũng nên nghe theo."
- Vĩ Phong khăng khăng không đổi.
"Em không muốn làm theo sở thích đó của anh."
- Khả Hân cũng không muốn nghe theo, bất quá vẫn nhỏ giọng cùng anh thương lượng - "Em không có sợ anh thật, anh có thể bật đèn lên không?"
"Không cần."
- Lâm Vĩ Phong khẽ nhếch môi, anh dứt khoát kéo cả người cô ngả ra chiếc giường lớn - "Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, chúng ta đừng lại lãng phí thời gian nữa."
Lâm Vĩ Phong xoay người Khả Hân đưa lưng về phía anh, anh đè cô ở phía trên như thế cô cũng không chạm được vào anh. Mà hai tay của Khả Hân bị áp chế dưới gối, khó mà nhúc nhích được.
Khả Hân mặc váy ngủ rất mỏng, chỉ cần Vĩ Phong áp lên người cô hai cơ thể thật sự cọ sát với nhau giống như không còn chút kẽ hở nào. Vĩ Phong vẫn không cởi áo ra. Dù cho hai người có cọ sát tới đâu thì Khả Hân cũng sẽ không cảm nhận được làn da bên trong của anh rốt cuộc là tổn hại hay lành lặn.
"Vĩ Thành, anh đừng như vậy… em khó chịu…"
Khả Hân bắt đầu nhớ lại mấy lời linh tinh mà mấy người ở nhà họ Đặng nói. Nào là bởi vì Lâm Vĩ Thành dung mạo bị hủy nên sinh ra những sở thích kỳ dị, muốn ở trên giường dày vò tra tấn phụ nữ. Khả Hân mặc dù tin tưởng "Vĩ Thành" không phải loại người đó, nhưng sợ hãi chung quy vẫn phải có.
"Một lát sẽ thoải mái."
- Giọng nói của anh vô cùng trầm thấp, khiến cho cô không khỏi mặt đỏ tay run.
Khả Hân biết rõ mình là một người vợ, không thể cứ cự tuyệt mãi yêu cầu của chồng. Nhưng cô thật sự không nghĩ tới lần đầu tiên của cô lại diễn ra trong tình trạng thế nào. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên của đời cô, cô muốn giao cho người mình toàn tâm toàn ý tin tưởng hoặc ít nhất không phải theo phương thức khổ sở này.
"Vĩ Thành, em cảm thấy không thoải mái thật. Anh cho thể cho em thêm thời gian không? Em sẽ từ từ tiếp nhận anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!