Khả Hân vừa khẩn trương vừa xấu hổ, xua tay từ chối:
"Lưng em không sao rồi, dì Ba cũng nói không để lại sẹo đâu."
"Không tận mắt nhìn thấy anh không yên tâm!" - "Lâm Vĩ Thành" khăng khăng muốn xem.
Thật ra anh đã sớm từ chỗ của dì Ba biết được vết thương trên lưng của cô đã không còn đáng ngại, vết đỏ cũng không còn. Nhưng anh muốn xem vết thương trên lưng của cô cũng đâu phải chỉ vì vết thương đó.
Anh thật sự muốn biết khi cô ở trước mặt "Lâm Vĩ Thành" có phối hợp hay không, hay cũng ra sức né tránh như ở trước mặt của anh. Nếu cô thật sự ngoan ngoãn dịu dàng như mèo con, giống như một người vợ hiền thục mà chỉ duy đối với anh mới nhe nanh múa vuốt thì anh sẽ thấy tức giận thật sự.
Khả Hân nhìn thấy ở ghế trước còn có quản gia Thuận và tài xế liền nhìn ra ngoài cửa sổ đánh trống lảng:
"Anh Vĩ Thành, em thật sự không sao rồi. Cũng không còn đỏ nữa, chắc hai ba ngày nữa là lành lặn như trước thôi."
"Gọi là chồng."
- Lâm Vĩ Phong hừ lạnh một tiếng - "Vì cái gì không để người chồng như anh xem, anh chỉ lo lắng cho em thôi."
Quản gia Thuận ở phía trước không cố ý nghe lén nhưng tất nhiên là nghe rõ mồn một câu chuyện. Anh vươn tay bấm nút, tấm màng ngăn giữa khoang lái và khoang sau được kéo lên, tạo ra một không gian vô cùng riêng tư cho Khả Hân và "Vĩ Thành".
Khả Hân thật sự không nói nên lời, sao ai cũng muốn ép cô vào tình huống xấu hổ hết vậy?
"Khụ… khụ..."
- Vĩ Phong vờ ho nhẹ hai tiếng.
Khả Hân vội vàng vươn tay qua vỗ vỗ lưng anh:
"Chồng, anh không thoải mái sao? Chỗ nào khó chịu?"
Cô nhớ dì Ba nói tình trạng của Vĩ Thành bây giờ tệ đến mức phải dùng máy thở. Bất quá hôm nay cô thấy anh không giống như người bệnh tình nguy kịch đến thế. Khả Hân bóp bóp bả vai của anh, cảm giác được vai anh rất có lực, cơ bắp cũng chân thật.
Chuyện bệnh tình của anh lúc tốt lúc xấu thật sự khiến cô lo lắng không thôi.
"Bị em chọc giận."
- Lâm Vĩ Phong nắm chặt lấy cánh tay cô, kéo cô đến ngồi trên đùi mình, ôm thân thể mềm mại của cô vào trong ngực,
"Vĩ… chồng đừng như vậy mà."
- Khả Hân vừa xấu hổ vừa bất an, không quen với sự tiếp xúc quá mức thân mật này.
"Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát."
- Lâm Vĩ Phong cố định thân thể cô, đem đầu vùi trong hõm vai cô. Trên người cô luôn có một hương oải hương nhàn nhạt khiến tâm tình người khác trở nên bình ổn.
Khả Hân thấy anh không có thêm hành động nào quá mức nên cô cũng mím môi ngồi yên để cho anh ôm. Khả Hân không dám nhìn thẳng vào anh, cô sợ mình sẽ không khống chế được bản năng mà tỏ ra hoảng sợ khiến anh không vui. Cô chỉ lẳng lặng ngồi cảm nhận từng nhịp hô hấp của anh cũng như chính mình.
Sau khi trở về nhà họ Lâm, Khả Hân có chút luyến tiếc khi nhìn thấy "Lâm Vĩ Thành" sắp phải quay trở về phòng điều trị. Cô thật sự không biết bản thân khi nào mới có thể lại gặp anh.
"Chồng ơi, anh có thể cho phép em được vào phòng điều trị chăm sóc cho anh không? Em sẽ nghe lời bác sĩ Kiên, không làm phiền việc điều trị của anh đâu."
- Khả Hân nắm chặt tay anh không nỡ buông ra.
Vĩ Phong không ngờ cô lại quyến luyến Vĩ Thành như vậy, trong lòng đột nhiên khó chịu. Thật ra Khả Hân quyến luyến cũng là quyến luyến người bên dưới lớp da giả này, chính là Lâm Vĩ Phong đóng giả, nhưng anh lại cứ thích suy nghĩ một cách cực đoan. Bản thân tự ra chủ ý lừa gạt cô giờ bị chính chủ ý đó khiến cho không vui.
Vĩ Phong thấy cô vẫn còn nhìn mình đầy mong đợi, thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của cô. Không lẽ tâm tư cô tốt đến mức muốn cùng một người có bộ dạng như thế này ở bên một đời, chăm lo kề cận? Là cô che giấu quá giỏi hay anh đã hiểu sai rồi?
"Cô đơn sao? Được rồi, đêm nay anh ngủ với em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!