Chương 31: Đến đây

Lâm Vĩ Thành cố gắng gỡ thiết bị hô hấp trên mặt xuống nói chuyện với em trai:

"Vì cái gì em không chịu nói cho Khả Hân chuyện em mới là chồng của em ấy?"

Chuyện này Vĩ Thành thấy không chậm trễ được nữa, nếu còn kéo dài Khả Hân khó mà tiếp nhận Vĩ Phong như bình thường.

"Vậy anh vì cái gì không chịu đi làm giải phẫu cấy da?"

- Lâm Vĩ Phong cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh.

"Vĩ Phong, Khả Hân là cô gái tốt hiếm gặp, chỉ cần em đối xử tốt với em ấy, người ta sẽ yêu thương em. Hai đứa sẽ rất hạnh phúc."

Anh em hai người thật sự rất giống nhau, đều cố chấp với điều mình nói thật sự không muốn tiếp thu ý của người kia. Lâm Vĩ Phong tiếp tục gạt qua chuyện Khả Hân, cứ nhắc lại vấn đề phẫu thuật:

"Anh nhất quyết không đi cấy da chính là vị người phụ nữ tên Tuyết Dung đó phải không? Anh vì một người phụ nữ mà sẵn sàng vứt bỏ em trai mình?"

"Vĩ Phong, từ bỏ đi, có lẽ để anh sang một thế giới khác anh sẽ vui vẻ hơn."

- Lâm Vĩ Thành cố đưa tay nắm lấy tay Vĩ Phong nhưng Vĩ Phong lại tránh đi.

"Từ bỏ?"

- Lâm Vĩ Phong lắc đầu cười khổ - "Vậy sao trong biển lửa đó, anh không chịu từ bỏ em?"

Lâm Vĩ Thành trầm mặc một lúc lâu rồi mới thở dài:

"Khả Hân thật sự là một cô gái tốt, anh không cho phép em tiếp tục khi dễ cô ấy."

"Trong lòng anh sớm đã muốn chết rồi mà, nếu anh đã muốn sang một thế giới khác như vậy thì còn quản chuyện em đối xử với Khả Hân thế nào?"

Lâm Vĩ Phong cười lạnh sau đó nói tiếp:

"Đợi khi anh đi rồi, em sẽ cứ đùa giỡn Khả Hân, sau đó sẽ vứt bỏ cô ta. Em sẽ biết cô ta thành người phụ nữ cả thành phố này không ai dám cưới, không ai dám chạm vào nữa."

"Vĩ Phong!"

- Vĩ Thành tức giận rống lên - "Em không được phép làm như vậy!"

"Anh đừng có nóng giận, anh muốn em cưới Khả Hân cho bằng được giờ lại nói muốn chết. Anh bỏ mặc cô ta sống chết không màng thì em muốn chơi cô ta thế nào là quyền của em."

- Vĩ Phong nghiến răng nói ra từng chữ.

"Vĩ Phong, em đối xử với Khả Hân như vậy một ngày nào đó em sẽ hối hận."

"Hối hận sao? Suốt mấy tháng qua có đêm nào em không hối hận, có đêm nào em không ước người ở lại giữ cửa là mình?"

- Ngọn lửa cháy bừng bừng của ngày hôm đó giống như vẫn còn trong mắt anh.

"Em đừng như vậy…"

- Vĩ Thành rủ mắt, trong lòng đau đớn.

"Tâm trạng muốn cứu em của anh cũng giống như tâm trạng của anh khi đó muốn cứu em. Vậy nên anh cứ suy nghĩ lại về chuyện cấy da đi rồi chúng ta nói tiếp."

- Lâm Vĩ Phong nói xong thì dứt khoát xoay người ra khỏi phòng.

Lâm Vĩ Phong nhìn theo bóng dáng em trai rời đi càng thêm sầu muộn, sớm biết tình thế ngày hôm nay chính là như thế này thì hôm đó cứ để anh chết đi là xong. Bây giờ chết không yên tâm, sống không vui vẻ, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.

Lâm Vĩ Phong đi thẳng đến phòng tân hôn của anh và Khả Hân. Khi nãy nói những lời tàn nhẫn kia hoàn toàn là vì muốn kích động Vĩ Thành, anh cũng không định sẽ đối với cô như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!