Chương 79: Ngoại truyện 1

Tháng mười, sau lễ Quốc Khánh, nhiệt độ đột nhiên tuột xuống, mặc áo tay ngắn bên ngoài không chịu nổi, phải cộng thêm một lớp áo khoác.

Con nít sợ lạnh, Thịnh Văn Ngữ hai tuổi hôm nay cũng mặc thêm một lớp áo khoác, trên áo có mũ tai thỏ, cực kỳ đáng yêu.

Cái áo khoác này là Thịnh Văn Ngôn mua, từ khi em bé chào đời, cứ lâu lâu cô lại về nhà cho em quần áo, đồ chơi, lại còn là sản phẩm của thương hiệu nổi tiếng.

Điền Kiều cảm thấy con nít không cần dùng đồ gì đắt tiền xa xỉ quá, nhưng mà Thịnh Văn Ngôn đã làm rồi thì bà cũng không cản được.

Hôm đó, công ty rảnh rỗi nên Thịnh Văn Ngôn về nhà, muốn chơi đùa với em. Đã lâu rồi Điền Kiều chưa về nhà mẹ, bà vui vẻ giao con cho cô rồi lái xe đi.

Thịnh Văn Ngôn luôn không có lòng kiên nhẫn với con trẻ, nhưng có lẽ do đây là em mình, cô nhìn em kiểu nào cũng thấy yêu mến, lòng kiên nhẫn tăng lên gấp mấy lần. Thịnh Văn Ngữ lại còn mập mạp trắng trẻo, cũng rất thú vị khi chơi với khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé. Đang chơi đồ chơi với bé Văn Ngữ thì điện thoại cô reo lên.

"Em đang đâu vậy?" Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói của ông chồng nhà mình.

Thịnh Văn Ngôn ném một trái banh nhỏ cho Văn Ngữ béo ú, ý bảo bé đi nhặt, còn mình thì trả lời: "Hôm nay em về nhà bố, bây giờ đang rảnh rỗi nhàm chán lắm đây nè."

"Chán à, vậy để anh bảo tài xế tới đón em."

"Đón em đi đâu?"

Thẩm Tại nói: "IZ, phòng làm việc của anh."

Thịnh Văn Ngôn nói: "Tới công ty làm gì, anh không bận hả?"

"Chiều nay anh chỉ có một cuộc họp thôi." Thẩm Tại nói, "Nếu em rảnh thì lát nữa mình cùng đi ăn cơm tối."

"Vậy cũng được đó, nhưng em còn vướng bé mập nữa."

Thẩm Tại: "Hửm? Em gái em hả?"

Thịnh Văn Ngôn bật cười: "Đúng vậy, hôm nay bố mẹ không có nhà, em phải trông em."

"Vậy em dẫn bé tới đây luôn đi."

Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ: "Cũng được, cái con bé này ngày nào cũng ở nhà, chắc là cũng muốn đi ra ngoài chơi đó."

Thẩm Tại: "Ừ, để anh bảo tài xế tới đón."

"Được thôi."

Thịnh Văn Ngữ là một đứa trẻ hết sức hoạt bát, Thịnh Văn Ngôn cảm thấy em ấy giống mình ở điểm này, bởi vì nghe người lớn nói, hồi nhỏ cô cũng rất quậy quọ.

Sau khi lên xe, bé Văn Ngữ biết mình được Thịnh Văn Ngôn dẫn đi chơi, cứ nhổm tới nhổm lui trên ghế trẻ em, cả người đều trong trạng thái hưng phấn.

"Chị, chị, xe xe…"

Thịnh Văn Ngôn kéo bàn tay nhỏ bé của em qua: "Ừ, chị biết rồi, xe đẹp không?"

Bé Văn Ngữ nhìn chằm chằm dòng xe chạy ngoài cửa sổ, i a i ê một hồi.

Thịnh Văn Ngôn: "Lát nữa chị dẫn em tới chỗ anh đẹp trai chơi nhé, ừm… Chắc em quên mặt anh đẹp trai rồi, ảnh là chồng chị đó."

Nhỏ ngửi ngữ: "An…"

"Anh đẹp trai."

"Anh… Anh, là anh…"

"Anh đẹp trai ~ cực kỳ đẹp trai ~ "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!