Chương 4: (Vô Đề)

Nhiệt độ điều hoà ở khu văn phòng rất vừa phải, nhưng Thịnh Văn Ngôn lại cảm giác có sự lạnh lẽo nhè nhẹ dâng từ bàn chân lên, sau đó đánh thẳng vào não cô khiến cả người lạnh toát.

Cô nhìn soái ca kia chậm rãi đến gần, đầu đang đóng băng hiện ra vô số dấu chấm hỏi.

Thẩm tổng?

Đây là Thẩm Tại sao?

Không phải…… Thẩm Tại chú của Thẩm Thụ Diệc chứ?

Mẹ nó người đó không phải là một ông chú trung niên sao?

Vậy người đàn ông lớn lên có thể trực tiếp đưa đi debut này là chuyện như thế nào chứ?

Trong thời gian cô bị sốc thì Thẩm Tại đã đi tới gần cô, sau đó đi qua luôn.

Thịnh Văn Ngôn thấy anh muốn đẩy cửa phòng họp, hoảng loạn nên buột miệng thốt lên: "Chú, chú nhỏ!"

Thẩm Tại tạm dừng động tác, quay đầu lại.

Thịnh Văn Ngôn nhìn người đàn ông trước mắt hơi hơi nhíu mày, dưới sự lạnh nhạt đó hẳn là có chút…… Mê hoặc.

Được rồi, là mê hoặc, cô cũng cảm thấy còn quá sớm để gọi chú nhỏ của Thẩm Thụ Diệc là chú.

"Tôi muốn hỏi Thẩm tổng…… Cái đó, anh thật sự là Thẩm tổng sao?"

Thịnh Văn Ngôn rất thành ý mà đặt câu hỏi, cho nên cũng không để ý tới Trần Siêu giờ phút này đang nhìn cô hỏi bằng một ánh mắt như nhìn người thiểu năng trí tuệ.

Hơn nữa, Thẩm Tại dường như cũng cảm thấy cô giống thiểu năng trí tuệ, cho nên cũng không trả lời, quay đầu liền đi vào phòng họp.

Thịnh Văn Ngôn: "……"

Không phải, đừng đi mà anh trai, anh thật sự là chú nhỏ sao?!

Rốt cuộc có phải chú nhỏ hay không thì sau khi anh ta đi vào cửa, Thịnh Văn Ngôn cũng đã thấy rõ ràng.

Thân chỉ là một trợ lý thực tập nhỏ nên cô xếp cà phê mình đã mua xong rồi ngồi ở cuối bàn họp, trơ mắt mà nhìn người đàn ông cực kỳ đẹp trai kia ngồi ở vị trí chính, dù nhận báo cáo và bàn luận vấn đề với các giám đốc điều hành khác mà mặt anh lại không đổi sắc, chỉ ra từng điểm về dự án của mọi người mà không làm thay đổi đi màu sắc của chúng.

Người ngồi ở phía trên thật sự trẻ tuổi, nhưng trên người lại có một loại khí chất bình tĩnh mà những người có giàu có tự phụ và những cậu trai trẻ ấu trĩ ngồi quanh không có.

Người khác không dám tới gần, càng không dám xem nhẹ.

Được, thật sự đó là Thẩm Tại, Thẩm Tại hàng thật giá thật.

Nhưng tại sao lại như vậy chứ……

Ông trời còn ngại cô theo đuổi Thẩm Thụ Diệc chưa đủ gian nan hay sao?

Cô đang muốn xây dựng hình tượng với trưởng bối rằng mình là một người thanh thuần đáng yêu vô hại mà.

Chuyện vừa rồi xảy ra ở bên ngoài sao lại có thể… Càn rỡ như thế chứ.

——

Một tiếng sau, cuộc họp kết thúc.

Thịnh Văn Ngôn trở lại làm chỗ làm việc, đầu óc là một mảnh hỗn loạn, cô nhìn cửa văn phòng làm việc đang đóng chặt của Thẩm Tại, nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lâu Ngưng: [ Thẩm Tại là chú ruột của Thẩm Thụ Diệc sao? ]

Lâu Ngưng trả lời rất nhanh: [ Đương nhiên. ]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!