Chương 30: (Vô Đề)

Sau khi thay đồ cử nhân ra, Thịnh Văn Ngôn xoay đầu nhìn ngôi trường, tự nhiên lại có cảm giác quyến luyến.

Thời đi học, chưa từng quý trọng từng ngọn cây cọng cỏ, lúc này nhìn thoáng qua như có chút cảm tình, dù sao đây cũng là nơi cô gắn bó hơn bốn năm.

"Văn Ngôn, đi liền à?" Lâu Ngưng thay xong quần áo: "Từ từ đợi tao đợi tao nữa, tối nay đi ăn một bữa đi."

Cô nhìn cô bạn thân Lâu Ngưng thì cảm giác quyến luyến dịu đi một chút. Tuy rằng rời khỏi nơi này, nhưng những người xung quanh vẫn luôn ở đây.

Cô bật cười, nói: "Ăn cơm hả? Mai đi nha, tôi nay tao có việc."

"Việc gì á?"

Thịnh Văn Ngôn: "Tối nay muốn mời Thẩm Tại ăn cơm, giờ này chú ấy sắp tan sở rồi, tao đi đón."

Nghe bạn mình nhắc đến Thẩm Tại, Lâu Ngưng tự động lùi lại mấy bước: "Thì ra người đẹp đã có hẹn. Tao hiểu mà, đứa có đàn ông thì không còn bạn bè, mày sẽ không ở lại vì tao."

Cô chân thành gật đầu: "Mày biết là tốt, người chị em yên tâm đi, ngày mai tao nhất định sẽ mời mày ăn cơm."

"Không cần, với tiền lương hiện tại của mày chỉ đủ uống gió Tây Bắc."

"… Cút"

Lâu Ngưng đang định đi về một mình, bỗng thấy bạn mình mang theo chiếc túi to đùng bên người, cô tiện tay kéo xuống: "Đậu má? Mày ăn cắp đồ cử nhân làm gì vậy?"

Đồ cử nhân là do nhà trường phát, mặc xong phải trả lại, sao đồ còn trong túi Thịnh Văn Ngôn?

Thịnh Văn Ngôn: "Ăn cắp gì? Tao mua đó nha."

"Mày mua làm gì?"

"Vẫn có người chưa chụp ảnh với tao."

"Mặc về chụp với mẹ nhỏ à?"

Cô lắc đầu, thản nhiên nói: "À không, tao muốn mặc đồ này chụp với Thẩm Tại một tấm."

Sau khi chia tay với Lâu Ngưng ở cổng trường, Thịnh Văn Ngôn nhanh chóng lái xe trở về công ty. Dọc theo đường đi, tâm trạng vui vẻ nên giọng hát trong xe cũng được nâng cao mấy quãng.

Ban đầu với cô mà nói, chụp ảnh tốt nghiệp không phải chuyện quan trọng gì, nhưng hôm nay khi mặc bộ đồ đó, đứng ở quảng trường nhìn mọi người chụp ảnh lưu niệm với những người thân thiết, cô chợt nhận ra đây là kỷ niệm vô cùng đáng quý.

Vì thế cô lập tức nghĩ đến Thẩm Tại.

Nếu là kỷ niệm đáng quý, chắc chắn phải ở bên người quan trọng… Cho nên cô trực tiếp mang bộ quần áo về.

Cô nghĩ chụp xong một tấm với Thẩm Tại thì ảnh tốt nghiệp hôm nay của cô mới tính là hoàn chỉnh, mới có thể chia sẻ lên vòng bạn bè.

Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đó, không ngờ sau khi đến công ty lại bị mừng hụt.

Thẩm Tại không có ở công ty.

"Chưa phải giờ tan làm mà? Anh ấy đi đâu?" Thịnh Văn Ngôn hỏi Trần Siêu.

Trần Siêu: "Ông chủ còn cần xem giờ để tan làm?"

"…"

Anh ta kỳ quái hỏi: "Không phải chiều nay cô xin nghỉ sao? Chạy về đây làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!