Chương 12: (Vô Đề)

Trước đây Thịnh Văn Ngôn không sợ trời không sợ đất, không biết tại sao vào lúc này lại có cảm giác "túng quẫn".

Cô há miệng thở dốc, theo phản xạ muốn giải thích điều gì đó, nhưng ấp úng hồi lâu mà không nói được câu nào.

Chỉ là… Tại sao mình phải sợ? Tối muộn đến quán bar thì đã sao? Luận văn cũng không thể viết suốt một ngày hai mươi bốn giờ được.

"Hai người biết nhau à?" Ánh mắt Lâu Ngưng đảo giữa hai người, chần chừ hỏi.

Thịnh Văn Ngôn kéo cô ấy lại: "Anh ấy là Thẩm Tại."

Lâu Ngưng mở to mắt, không thể tin được mà nhìn người đàn ông trước mặt.

"Sếp Thẩm, sao trùng hợp vậy?" Cô kéo Lâu Ngưng ra sau lưng, giả vờ bình tĩnh hỏi.

Thẩm Tại thì càng bình tĩnh hơn: "Thật là trùng hợp."

Thịnh Văn Ngôn: "… Cái kia, sao anh lại ở đây? Không phải tối nay tập đoàn Đức Nguyên mời anh đến dự tiệc chúc mừng à?"

"Đã xong rồi."

"Ồ, thế à?"

"Ừ."

Hai người nhìn nhau, cô cảm nhận được có xíu xấu hổ kỳ lạ lan tràn ở đây, làm cô hơi thấp thỏm bất an. Cô ho nhẹ và bắt đầu giải thích: "Hôm nay tôi ở đây là vì…"

"Thẩm Tại, cậu đang làm gì đó?" Chưa kịp nói gì thì đã bị mấy người đàn ông đi tới chặn miệng.

Ba người đàn ông bước đến, có hai người là cô quen mặt. Một người là Thẩm Hàm, anh trai của Thẩm Tại, còn người kia là Dương Khiêm Hoà, người cô gặp khi đi ăn tối với Thẩm Tại lần đầu tiên.

Khi đến gần, Dương Khiêm Hoà nhìn thấy Thịnh Văn Ngôn, lộ vẻ vui mừng: "Ồ, đây là… Tiểu Thịnh!"

Lúc nhận ra người, anh ta không hề rời mắt. Anh còn nhớ lần trước dùng bữa trong khách sạn đã nhìn thấy cô mặc đồng phục một cách quy củ, tuy rằng có xinh đẹp, nhưng hiển nhiên, giờ phút này cô càng thích hợp với kiểu ăn mặc sexy này.

Chiếc đầm đen ngắn và đôi bốt cao, trong nơi thiếu ánh sáng như này, khiến người ta phải nhìn thêm vài lần.

Dương Khiêm Hoà cười cười, vỗ vai Thẩm Tại: "Cậu được lắm, đến chỗ như quán bar mà còn dẫn theo cô thư ký nhỏ nữa."

Cô xua tay: "Hôm nay là cuối tuần. Chỉ là trùng hợp thôi sếp Dương."

"Thật không? Vậy cũng thật trùng hợp." Dương Khiêm Hoà chỉ lên lầu hai: "Chúng tôi ở phòng riêng trên lầu, cô lên chơi cùng chứ?"

Cô vội vàng lắc đầu: "Không được không được, mọi người cứ chơi đi~"

"Cô nhóc đến đây để bung xõa, vậy mà cuối tuần cậu còn bắt cháu ấy đi theo Thẩm Tại, không phải là ép buộc người ta tăng ca à?" Thẩm Hàm nhướng mày về phía Thịnh Văn Ngôn: "Văn Ngôn, cứ chơi đi, đừng để ý đến cậu ta."

Cô liếc nhìn Thẩm Tại, người kia gật đầu, cô như được đại xá quang lâm, nhanh chóng lôi kéo Lâu Ngưng bỏ chạy.

Thấy cô lướt đi nhanh như chạy lấy người, Thẩm Hàm rầu rĩ cười, nói: "Xem ra cô nhóc này chỉ nghe lời em nói."

Thẩm Tại thu hồi tầm mắt, bỏ ly nước chanh vừa mới gọi ở quầy bar xuống; "Nếu không thì sao có thể làm thư ký?"

Thẩm Hàm: "Này, lời em nói…"

Dương Khiêm Hoà trợn mắt nói: "Được rồi, đi lên thôi, cái người này cứ thích khoe khoang. Tớ nói cho cậu biết, lần trước tớ muốn đưa danh thiếp cho em ấy, nhưng cậu ta có chịu đâu."

Thẩm Hàm im lặng: "Danh thiếp của cậu đúng là không thể nhận."

"Này, hai anh em các người thật quá đáng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!