Không phải ai cũng biết Thẩm Tại trông như thế nào, nhưng tên của anh, không ai không biết.
Nghe Thịnh Văn Ngôn hô lên như vậy, nhìn lại thì thấy cô chủ nhỏ Chu Linh Vận nhà mình đang đứng bên cạnh, thì tự nhiên biết người đàn ông trước mặt chính là kim chủ trong dự án này của bọn họ.
Cũng không có chuyện gì, nhưng mấy tên đàn ông vừa nãy muốn thêm WeChat cô nhìn thấy hành động thân mật của hai người, sau lưng sợ hãi toát mồ hôi lạnh, thừa dịp không ai chú ý mà chuồn khỏi quầy bar.
"Ồ, cô Chu cũng ở đây à, vừa rồi tôi không thấy hai người nên vô cùng buồn chán." Thịnh Văn Ngôn kéo nhẹ ống tay áo của Thẩm Tại: "Ủa anh nói đã đi rồi mà? Sao giờ mới đến đây?"
Cô gái nửa say nửa diễn, cảm giác mờ ám như ẩn như hiện được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Thẩm Tại liếc cô một cái, không kéo cô ra, chỉ nói hùa theo: "Không phải cho em nghỉ à? Sao lại đến đây?"
"Có tiệc mà, em muốn đến xem một chút. Anh quá đáng thật, không hề đưa em theo."
Càng diễn càng nhập vai.
Khóe miệng anh hơi cong lên: "Thế xem đủ chưa?"
"Đủ rồi đủ rồi, chơi cũng không vui lắm ~ chúng ta về thôi."
Thẩm Tại: "Được."
Cô kéo tay anh muốn đi bộ xuống núi.
"Thẩm Tại." Nụ cười trên mặt Chu Linh Vận không giữ được nữa, cô ta gọi người lại, khô khan nói: "Em dẫn anh đi xem một chút, ở đây rất đẹp."
Thẩm Tại: "Không cần đâu, chắc cô ấy cũng xem xong rồi."
Cô ấy ở đây rõ ràng là muốn chỉ Thịnh Văn Ngôn.
Chu Linh Vận âm thầm siết chặt tay, tối nay cô đã tạo nên tình huống "tình cờ gặp nhau", lúc này mới cùng anh đi dạo được một đoạn, nhưng ai ngờ vừa đến nơi này, cái cô thư ký âm dương quái khí kia lại xuất hiện.
Cô và Thẩm Tại đã quen biết từ trước, trước giờ cô cũng rất thích anh… Vốn muốn nhân cơ hội này để tạo ra vài tia lửa, nhưng cứ bị cô thư ký liên tục quấy nhiễu.
Cô không tin được một người có gia thế tác phong như Thẩm Tại lại có thể kết thân với một cô thư ký nhỏ bé, nhưng nhìn dáng vẻ của Thịnh Văn Ngôn, hai người bọn họ chắc chắn có gì đó.
"Cô Chu yên tâm đi, vừa rồi tôi đã xem qua một lần, rượu cũng đã uống hết ~ Trở về tôi sẽ báo cáo cho sếp Thẩm của chúng tôi."
Chu Linh Vận: "…"
"Vậy chúng tôi đi trước, chúc cô đêm nay chơi vui vẻ."
Thịnh Văn Ngôn nở nụ cười, nhưng vừa xoay đầu lại, gương mặt tươi cười đã biến mất: "Sếp Thẩm à, tôi nói anh dẫn theo tôi đi, anh không nghe, giờ bị người ta quấn lấy đó."
Cánh tay anh vẫn bị cô giữ chặt, ở khoảng cách gần như vậy, dưới làn gió đêm, anh có thể ngửi thấy mùi rượu và mùi nước hoa trên người cô.
Thẩm Tại quay đầu lại, nói: "Đưa cô đi để cô uống đến say không biết gì sao?"
"Nào có! Tôi làm gì say không biết gì, tôi không say."
Không say, đi đường xiên xiên vẹo vẹo mà bảo không say.
Rẽ qua góc núi, anh bình tĩnh kéo cánh tay của cô: "Lá gan cô lớn thật."
Vừa rồi anh nhìn thấy bên cạnh cô có cả đống đàn ông, cho nên mới mở miệng gọi cô. Anh đưa cô đi công tác, đương nhiên sẽ không để cô xảy ra chuyện gì dưới mắt anh.
Thịnh Văn Ngôn vẫn đứng ở chỗ cũ, mắt nhìn cánh tay anh rồi nhìn gương mặt nghiêm túc, lập tức hiểu ra điều gì đó: "Ban nãy tôi chỉ diễn cho cô ấy xem thôi, ngài đừng để ý mà! Tôi tuyệt đối không có ý coi thường anh, tôi thề đó!"
Coi thường?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!