Chương 22: Sinh nhật đáng nhớ

Những ngày thi học kì vô cùng bận rộn, nó học bù đầu bù tóc cả lên. Do lâu nay chỉ yêu thích mỗi tiếng anh nên nó bị học lệch môn và bây giờ thi thì nó khổ vô bờ bến. Phải học lại từ hồi đầu năm, nhờ Gia Khanh giảng mấy môn tự nhiên, mượn vơ của Hà Anh để tham khảo văn. Suốt mấy ngày thi nó lăn vào học đến quên cả ngủ. Nó đang hạ quyết tâm lấy học bổng cao quý vậy nên bằng mọi giá nó phải học. Mẹ nó còn nói nếu không được học sinh giỏi mẹ nó cho về quê học luôn.

Mà ở cái trường lớp toàn những người học giỏi như thế, nó bon chen thế nào đây.

Ra khỏi phòng thi, nó thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy không khí trong lành hơn bao giờ hết, thế là cuối cùng cùng cũng xong nhưng ngày vất vả nhất với nó.

- Tôi tìm lại được bình yên rồi_ Nó ngồi ở ghế đá tận hưởng không khí trong lành

- Thấy bà học tôi cũng phát sợ luôn. Tội học lệch môn là thế mà_ Thu Hà mệt mỏi ngửa cổ dựa vào thành ghế bên cạnh nó nói

- Haizzzz... lần nay mà trớt mất cái xuất sắc chắc về nghỉ hè chẳng yên mất

- Gì mà không được. Lớp có mình bà với Gia Bảo học tốt mà ổng bị yếu mất văn thì còn làm ăn gì được nữa

- Như nó hơn tôi lí với hóa. Ôi tại sao sinh ra mình lại còn sinh ra lí với hóa làm gì để rồi phải ghét nhau thế không biết

- Tôi đang lo không trong top 5 cũng ăn cám này

- Haizzzz_ Nó thở dài: Về ngủ nào. Buồn ngủ quá_ Nó kéo Thu Hà đứng dậy

- Nghe nói bà Hà Anh lần này thủ khoa bên Văn rồi

- Nó môn gì cũng giỏi lại bảo. Hơ hơ buồn ngủ quạ_ Nó vừa đi vừa lấy tay che miệng ngáp ngủ

Hai đứa đi về kí túc, mỗi đứa mỗi giường và ngủ không quan tâm gì bên ngoài cả, không ăn uống gì luôn. Nó lúc này chỉ muốn ngủ thôi.

Mấy nay nó còn chẳng thèm chú ý đến ngoại hình nữa, do không quen thức khuya nên trên mặt nó xuất hiện kẻ thù của nó là mụn. Đau lòng ngắm dung nhan trước gương, nó khóc không ra nước mắt mất. Hic... xấu hết mặt nó rồi còn đâu nữa

- Hic hic_ Nó soi soi cái mụn

- Trài ai, một hai cái làm gì đâu mà than thế_ Hà Anh đang xem phin trên giường nó lắc đầu

- Xấu hết mặt rồi còn đâu_

- Này_ Yến Anh nâng tóc mái lên cho nó nhìn

- Khiếp thế

- Thế nên bà than nữa tôi cho bà ra khỏi phòng luôn đấy

Nó gật gật nhưng trong lòng thì khóc ròng. Lâu nay có bao giờ nó lên mụn đâu chứ.

Thi xong rồi làm gì đâu, nó ôm cái latop của Thu Hà xem phim trên gác. Nó thấy Thu Hà nghe điện thoại xong nói với Yến Anh và Hà Anh gì đấy rồi ra ngoài

- Ơ đi đâu đấy_ Nó tò mò

- Lên trường, hình như thông tin của tôi bị sai. Cô gọi_ Thu Hà nói

- Ơ thế hai bà_ Nó nhìn Yến Anh và Hà Anh

- Lớp người ta đi chơi._ Yến anh cười cười nhìn nó ngáy mắt rồi kéo Hà Anh đi

- Bảo sao_ Nó bĩu môi rồi quay lại xem phim

- Chắc tối tôi mới về. Mình bà ở phòng đấy nhé. Xong đi chơi với hội bạn cũ hen_ Thu hà nói

- Nài nài... không đâu, tôi không chịu đâu đấy. _ Nó phẫn nộ

- Sorry mà_ Thu Hà trưng bộ mặt cún con nhìn nó rồi chạy mất

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!