Sáng hôm sau, nó vẫn đến trường như mọi hôm nhưng hôm nay nó khác hơn, bởi nó không cười như bình thường. Mặt buồn buồn, vừa bước đi vừa hát sống xa anh chẳng dễ dàng
"Ong đã biết cần hoa lấy mật
biết đợi nắng sưởi ấm mỗi ngày
Em giờ không trẻ con như trước
sẽ không để lạc nhau dù một bước
Nếu quá khứ có trở lại
Hứa với anh
- sẽ chẳng
còn sự khờ dại và
sẽ yêu anh êm
đềm vững chãi
Gió thôi gợn sóng trả
lại mặt hồ yên ả
Có những nỗi nhớ lấn át
chẳng biết vui bao giờ để
nở nụ cười buồn
Trái tim em bây giờ chẳng khác:
có cả Thế Giới nhưng
trong lòng lại chơi vơi
vì anh chính là cả Cuộc đời
Từ lâu tôi nghĩ rằng bao ngốc nghếch
chịu đựng vì yêu ai cũng trải qua
người yêu dỗi hờn hay trách
móc là quan tâm đến ta.
Chẳng hiểu sao hai đứa cứ xa dần
thương nhưng vẫn không sao lại gần nữa..."
- Nay hát hay hơn à nghe_ Thu Hà khoác vai nó
- Đang tâm trạng quá mà_
- Thôi nào. Còn chưa rõ ràng mọi chuyện mà. Với lại tôi sẽ nuôi bà. Đừng về mà
- Tôi cũng không muốn về đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!