Charlotte cũng nhớ Engfa rồi.
Giây phút yếu lòng ấy khiến nàng không kìm được mình, tạm bỏ qua khuất mắc mà gấp rút chạy về phía cô, ôm lấy hình dung mình hằng mong nhớ.
- Engfa~
Nàng gục gương mặt đẫm nước của mình vào bờ vai cô khóc thút thít, cả người run rẩy vì xúc động.
- Char của chị, chị nhớ em, đừng bỏ chị mà.
Cảm nhận vai áo mình bị nước mắt ấm nóng làm cho ướt một mảnh, Engfa bồi hồi vuốt lưng nàng dỗ dành, sau đó khẽ tách ra, ánh mắt cầu xin nhìn trực diện vào người con gái trước mặt.
Charlotte gật đầu, hít hít cái mũi đỏ hoe, hai tay áp lên má cô, giọng nghẹn ngào:
- Em không bỏ chị.
Vòng tay ôm siết đối phương không muốn rời, hơi ấm dần đan xen vào từng hơi thở, bao bọc lấy hai thân thể đang khao khát sự yêu thương chiều chuộng. Mới có hai ngày thôi mà đã nhớ nhung tới mức độ này, Engfa sợ rằng nếu đợi thêm vài ngày nữa mình sẽ chết mất.
Tạm rời ra một chút, Engfa ngắm nhìn kỹ dung nhan yêu kiều của vợ, đôi môi cong lên tràn đầy hạnh phúc. Cô nhẹ nhàng kéo nàng lại, chậm rãi hôn vào đôi môi căng mọng mềm mại. Men rượu hòa quyện cùng sự ngọt ngào nơi bờ môi mang lại khiến Engfa cảm tưởng như đang ở trên thiên đường, cả người lâng lâng thật khó tả.
Và cả Charlotte cũng đang bị cuốn sâu vào hương vị quá đỗi ngọt ngào này, hai tay chỉ còn biết quấn chặt lấy eo người phụ nữ mình thương, dung túng cho cô làm càn ở môi mình.
- Lại nữa.
Heidi đứng một bên chứng kiến sự tình, bất lực thốt lên rồi che mắt để tránh bị ngứa, trong lòng đồng thời nguyền rủa những kẻ yêu nhau trước mặt mình...
Kết thúc một màn tình cảm đẫm nước giữa đêm, đôi vợ chồng trẻ đã bị Heidi tống về nhà. Hiện tại Engfa đã ngủ khò khò trên giường rồi, không biết vì say rượu hay mít ướt đến mệt mỏi nữa.
Charlotte mỉm cười dịu hiền ngồi bên cạnh tay vuốt vuốt tóc Engfa, những ngón tay thi thoảng chạm và gò má mềm mại, chọt chọt rồi nựng nựng. Phải công nhận, lúc Engfa ngủ chính là lúc cô đáng yêu nhất, gương mặt phúng phính giống một đứa trẻ làm Charlotte rất muốn cưng nựng. Nhìn ngắm đã đủ, nàng quyết định đứng dậy giúp chồng thay đồ, cả người toàn mùi rượu thì sao ôm ngủ được đây.
- Char~
Trong lúc mớ mộng cũng gọi tên nàng, chẳng biết thấy gì mà lại cười nữa chứ.
- Em đây.
Nàng dịu dàng đáp lời, cúi xuống đặt nhẹ lên trán cô một nụ hôn.
Hôn rồi Charlotte giúp cô cởi áo khoác cùng áo thun bên trong. Lần đầu tiên chủ động cởi đồ cho người ta nên có hơi ngại, nàng từ từ kéo chiếc áo ra khỏi cơ thể mềm mại kia, môi mím chặt để thôi nghĩ ngợi lung tung.
Từng lớp quần áo đều trượt ra khỏi người Engfa mà cô không hề phản ứng, ngủ say như chết làm Charlotte hơi không vui. Với những cô gái khác cũng vậy à? Thật là ghét!
- Đừng để ai chạm vào chị, không thì chết với em.
Ném cái quần nhỏ của cô đi, nàng nghiến răng căn dặn còn véo cho chồng một phát vào eo.
- Á ui~
Dù ngủ say đến mức nào đi nữa mà bị ngắt một cái quá mạng như vậy, hỏi ai không giật mình cho được.
Engfa mếu máo xoa xoa cái eo đáng thương của mình, mắt long lanh nhìn bà xã đang hầm hầm muốn nhai đầu mình. Người ta có làm cái chi đâu chứ, tự nhiên bị ăn đòn à.
- Em.
Cô cười cười bật dậy, cầm lấy tay nàng vuốt vuốt. Hơi men trong người đã tan đi phần nào nên Engfa khá tỉnh táo, biết rằng vợ vẫn thương mình nên tâm trạng vui mừng tột cùng.
- Em xin lỗi chị.
Nhìn bàn tay đang vuốt ve mình, cõi lòng Charlotte dâng lên cảm giác áy náy rất lạ, nhích lại gần cô hơn rồi bĩu môi hối lỗi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!