Chương 9: Công việc (5)

Nghiêm Đường nhẹ nhàng mở cửa phòng Ngải Bảo, thứ anh thấy không phải Ngải Bảo đang ngủ say, mà là Ngải Bảo mở to mắt nhìn anh không chớp.

Ngải Bảo còn kéo chăn che hết miệng mũi, chỉ chừa ra gần nửa gương mặt với hai mắt to tròn.

Nghiêm Đường thấy phần gương mặt lộ ra bị chăn ủ cho ửng hồng.

"Ngải Bảo dậy rồi à?" Nghiêm Đường ngồi xuống mép giường.

Ngải Bảo dụi mắt ừm một tiếng, vô thức bĩu môi trông như miệng vịt con.

"Bây giờ chúng ta có thể bàn một vài chuyện quan trọng không?" Nghiêm Đường cúi người đỡ gáy Ngải Bảo, kéo cao gối đầu lên một chút để em dựa vào đầu giường.

Ngải Bảo dịch mông, từ từ ngồi dậy. Em dụi mắt, môi bĩu cao hơn, rõ ràng tinh thần không tốt lắm.

Nhưng Ngải Bảo vẫn trả lời Nghiêm Đường: "Vâng."

Nghiêm Đường: "Sau này mỗi tuần chúng ta đều ra ngoài chơi được không?"

Ngải Bảo không dụi mắt nữa, trông có tinh thần hơn: "Đi chơi ở đâu vậy ạ?"

Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo không ngừng dán sát mình hơn, giơ tay vuốt gọn mái tóc xoăn của em để gương mặt trắng nõn có cơ hội hít thở không khí.

"Em muốn đi đâu?" Nghiêm Đường hỏi lại.

"Em không biết ạ." Ngải Bảo trả lời, "Nhưng nơi em muốn đi không ở đây, nó ở trên trời cơ." Em chỉ trần nhà, sau đó cảm thấy không đúng lắm, ngón trỏ mới đổi hướng ra ngoài cửa sổ.

Nghiêm Đường cho rằng ý Ngải Bảo là ngồi máy bay thấy trời xanh mây trắng: "Sau này có cơ hội đưa em đi chơi xa thì chúng ta có thể ngồi máy bay."

Ngải Bảo thành công chạm vào Nghiêm Đường, đầu dựa lên vai anh, vừa nghịch dây của mũ áo khoác vận động của Nghiêm Đường vừa lắng nghe.

Em ồ một tiếng như thể tán thành đề nghị của anh, nhưng không nói thêm gì.

Nghiêm Đường không quanh co vấn đề này nữa.

"Ngải Bảo, một tháng có khoảng bốn tuần, ba cuối tuần chúng ra ngoài chơi một chút, còn một cuối tuần đi xa hơn, được không?" Nghiêm Đường cúi đầu nhìn Ngải Bảo.

Ngải Bảo vẫn tập trung quấn hai dây áo Nghiêm Đường thành hình ngôi sao. Bây giờ em đang bận, không quan tâm gì đến Nghiêm Đường.

Vì thế Nghiêm Đường xoa đầu em, hỏi lại: "Được không, Ngải Bảo?"

Lúc này Ngải Bảo mới lấy lại tinh thần. Em ngẩng đầu nhìn anh: "Xa hơn là bao xa ạ?" Khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy nghi hoặc, "Chúng ta đi đến nơi rất xa, anh không tìm thấy em thì sao?"

Nghiêm Đường đáp lại: "Không xa như thế, cùng lắm hai đến ba tiếng chạy xe thôi, hiện tại anh không yên tâm mang em đi quá xa."

"Hẳn là trong nội thành thôi." Anh bổ sung.

Ngải Bảo không có khái niệm về hai hay ba tiếng chạy xe.

"Xa như này ạ?" Ngải Bảo buông dây áo Nghiêm Đường, hai tay mũm mĩm trắng trẻo giơ trước ngực, đối diện với nhau, cách nhau một đoạn ngắn.

Nghiêm Đường nhìn hai bàn tay múp rụp, trắng nõn, đầu ngón tay còn vương màu hồng phấn, anh gật đầu: "Tầm như thế."

Ngải Bảo nghe vậy thì buông tay, hài lòng trả lời: "Thế thì được ạ."

Em tiếp tục nghịch hai dây áo, quấn chúng quanh ngón tay mình.

Chuyện này bàn xong, Nghiêm Đường chuyển sang vấn đề thứ hai.

"Ngải Bảo, sau này mỗi tháng chúng ta đều có nhiệm vụ đọc sách cùng nhau." Nghiêm Đường nói, "Em muốn đọc vào buổi tối hay lúc nào khác?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!