Chương 8: Công việc (4)

Tên ngốc La Tiên não phẳng trời sinh.

Nghiêm Đường hẹn y đến quán quyền anh mà y không có gì gọi là đề phòng, còn hào hứng bảo tự nhiên có một khóa huấn luyện miễn phí, tung ta tung tăng leo lên Lamborghini lao tới.

Cuối cùng mới khởi động đã than "Ôi mình già rồi!", "Không chịu nổi", "Anh Nghiêm, em về trước nhé, hẹn anh lần sau!"

Nghiêm Đường đè La Tiên ra khởi động rồi lên đài đánh vài ván.

La Tiên làm sao đấu lại tay già đời như Nghiêm Đường, trốn không thoát mà ăn mấy đấm, rồi mấy đá, lúc bấy giờ mới hiểu ra mình rơi vào bẫy.

La Tiên gào khóc xin tha: "Ôi anh Nghiêm… ba Nghiêm… cha Nghiêm… đừng đánh, đừng đánh nữa! Đánh nữa em thành bao cát mất!!"

Sau đó thấy lời mình nói không dùng được, La Tiên trở mặt, lộ ra vẻ mặt khốn nạn thường ngày: "Nghiêm Đường, chết tiệt, anh có còn là người không, khốn nạn!!! Có phải ganh tị gương mặt em không, đệt, Nghiêm Đường!!! Mau buông tay!"

Nghiêm Đường không thèm để ý, vẻ mặt dữ tợn dí La Tiên trên mặt đất cọ qua cọ lại.

Cuối cùng La Tiên giả chết, nằm im không nhúc nhích, Nghiêm Đường cảm thấy dạy dỗ đủ rồi mới buông tha. Anh ngồi xuống bên cạnh, uống hai ngụm nước.

Lúc đánh quyền, Nghiêm Đường mặc đồ thể dục bó sát, khi ngửa đầu uống nước, yết hầu chuyển động lên xuống, có một loại gợi cảm không nói nên lời. Anh hít vào thở ra, loáng thoáng thấy cơ ngực và cơ bụng.

La Tiên nhìn mà ghen tị, cúi xuống ngắm hình thể như gà luộc của mình, bóp ngấn mỡ bụng, rồi giang rộng tứ chi, dùng thở dài che giấu nước mắt.

Nhưng uể oải được mấy phút, đồ ăn vặt buổi tối vẫn phải ăn, rượu vẫn phải uống. La Tiên bật dậy, khoác vai Nghiêm Đường, làm mặt quỷ, hỏi anh hôm nay có muốn làm vài hoạt động sung sướng không. Nụ cười không giấu được vẻ đáng khinh.

Nghiêm Đường ghét bỏ gạt tay y ra, lấy khăn lông lau mồ hôi.

"Không." Nghiêm Đường tiện tay khoác khăn lên vai, "Trong nhà còn trẻ nhỏ đang đợi."

La Tiên hừ một tiếng: "Người không biết còn tưởng anh nuôi yêu tinh bé nhỏ ở nhà, mỗi ngày quyến rũ khiến anh không muốn ra ngoài nữa."

Nghiêm Đường không nói gì, bao tay mới tháo một nửa lại bọc lại, anh quơ găng tay có thể sử dụng bất cứ lúc nào trước mặt La Tiên, hừ một tiếng, ngụ ý rất rõ ràng.

La Tiên mặt không đổi sắc: "Biết rồi, em bé nhà nhà anh đáng yêu như vậy, chẳng phải tinh linh hay tiên hoa… uống sương sớm mà lớn lên hay sao! Vừa nhìn là biết phải nâng niu trong tay, ngậm trong miệng!" La Tiên nói xong còn giơ ngón cái, "Quả nhiên là anh, anh Nghiêm! Vậy mà có một tinh linh trông nhà như thế!"

Nghiêm Đường không thèm nhìn La Tiên, mặc kệ mấy lời cợt nhả của y, cúi đầu tiếp tục cởi đôi găng tay màu đen.

La Tiên lại nằm xuống, ăn vạ không đi.

"Haiz, cảm giác mọi người đều ổn định rồi." Y bất ngờ cảm thán, "Năm ngoái Phương Bàn Tử kết hôn, bây giờ anh Nghiêm cũng có vướng bận… Lưu Đường Hưng, Lưu Đường Hưng, à, không biết mấy năm nay cậu ta làm gì, thi thoảng mới hiện hình trong nhóm chat, không có tin tức gì hết…"

Nghiêm Đường nghe vậy thì dừng động tác, liếc La Tiên đang nằm thẳng cẳng: "Nếu cậu muốn tìm Lưu Đường Hưng thì gọi cho cậu ta." Giọng Nghiêm Đường hờ hững, "Người khác thì không chắc, nhưng nếu cậu hỏi, chắc chắn cậu ta sẽ kể dạo này cậu ta thế nào."

La Tiên quay lưng về phía Nghiêm Đường: "Em không tin." Y lẩm bẩm, "Ai quan tâm cậu ta sống hay chết."

Nghiêm Đường liếc La Tiên, lắc đầu, không nói thêm nữa. Chuyện của hai người này ngay cả anh và Phương Bàn Tử đều không thể can thiệp. Không còn cách nào khác, chuyện tình cảm là của hai người, dù là ai động chạm vào đều xấu hổ.

Sự thật chứng minh đồ khốn vẫn có cái hay của đồ khốn. La Tiên té ngã và có khả năng chống chọi đáng kinh ngạc.

Đến khi Nghiêm Đường và La Tiên tắm xong rồi rời khỏi quán quyền anh, La Tiên ban nãy còn hơi thở thoi thóp, giờ đã tung ta tung tăng.

Nghiêm Đường tạm biệt La Tiên, y còn không sợ chết mà gửi một nụ hôn gió, trông sắc mặt Nghiêm Đường tối sầm lại mới cười hì hì chạy mất.

Nghiêm Đường nhìn La Tiên lẩm bẩm khúc hát nào đó rồi leo lên chiếc Lamborghini màu lam, đành lắc đầu bỏ qua.

Anh không thèm so đo, anh còn phải về nhà. Hôm nay giáo sư Tăng hẹn anh về nhà sớm, bảo có chuyện cần thương lượng.

Giáo sư Tăng đã dạy được hai tuần, quá trình giao lưu với Ngải Bảo không tệ lắm. Mấy lần Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo lúc trước khi đi ngủ rằng em có thích giáo sư Tăng không?

Ngải Bảo đáp dõng dạc em thích. Hai mắt to tròn sáng lấp lánh, dễ dàng nhìn ra em thích vị giáo sư này thật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!