Chương 50: Chim Di Trú (3)

Từng ngày trôi qua, đàn chim di trú xây tổ ở nơi đây, thám thính khắp nơi.

Trong số tám gia đình tham gia buổi dã ngoại lần này, ngoài mẹ Đậu Đậu ra, Nghiêm Đường không quen ai.

Anh chỉ gật đầu chào hỏi lịch sự với mấy bà mẹ đến bắt chuyện, hỏi thăm vài câu, chỉ có thế.

Mẹ Lạc Lạc và mẹ Lâm Lâm cùng đi công viên khu Sa lần trước đều không có mặt.

Đương nhiên, dù họ đến, Nghiêm Đường đoán chừng cũng chẳng có chủ đề chung với họ.

Còn mẹ Đậu Đậu thì đang bận nói chuyện với mấy bà mẹ khác, không có thời gian để ý đến Nghiêm Đường.

Vị bác sĩ nổi tiếng ở thủ đô mà cô vừa nhắc đến đã thu hút sự quan tâm của không ít bà mẹ.

Có thể chữa khỏi bệnh cho con mình dù không có nhiều tiền, cũng có thể tìm hiểu trước một chút, biết đâu sau này có cơ hội thì sao?

Mấy bà mẹ dắt con mình, đang nhao nhao hỏi mẹ Đậu Đậu một số chi tiết. Có người hỏi về giá cả, có người hỏi về lai lịch của vị bác sĩ này, còn có người hỏi về rủi ro phẫu thuật có lớn không.

Mẹ Đậu Đậu là người nhiệt tình. Cộng thêm sau khi Đậu Đậu tiếp nhận điều trị, rõ ràng có chuyển biến tốt, trong lòng cô đắc ý, vừa trìu mến xoa đầu Đậu Đậu, vừa cười vui vẻ chia sẻ kinh nghiệm của mình với mọi người.

Đậu Đậu im lặng để mẹ xoa đầu mình, cậu bé lơ đãng nhìn từng người xung quanh một lượt, rồi cụp mắt, khuôn mặt mũm mĩm chỉ có vẻ lạnh lùng.

Không biết đang nghĩ gì.

Thế là Nghiêm Đường và Ngải Bảo bị lẻ loi.

Khác với đám đông phía trước tụ thành một cụm ríu rít không ngừng, Nghiêm Đường và Ngải Bảo tay nắm tay, chậm rãi đi phía sau.

Ngải Bảo ngân nga một bài hát không thành điệu, Nghiêm Đường lắng nghe bài hát của Ngải Bảo.

Họ đi trên nền đất bùn mềm mại, trên nền đất màu đen có những đám cỏ xanh lơ thơ mới nhú.

Hai người họ không hề cô đơn.

Gió xuân thỉnh thoảng thổi qua bầu bạn cùng họ.

Nó mang theo hương thơm của những bông hoa không tên phía xa cùng với hơi thở lành lạnh của dòng suối trong vắt mẹ Đậu Đậu đã nói.

Đi thêm một lúc nữa, Ngải Bảo than chân em mỏi rồi.

Em ăn vạ bám lấy người Nghiêm Đường, đòi nghỉ một lát.

Nghiêm Đường hiểu thể lực của Ngải Bảo không tốt, trước giờ em luôn là một đứa trẻ yếu ớt.

Vì thế, Nghiêm Đường chỉ xoa đầu nhỏ đang dụi vào ngực mình, nói vậy thì chúng ta nghỉ một lát nhé.

Nghiêm Đường nhìn đám đông phía trước.

Nhóm mẹ Đậu Đậu đang đi về phía dòng suối, có lẽ họ định dừng chân bên bờ sông.

Mà dòng suối cách Nghiêm Đường và Ngải Bảo không xa, từ vị trí hiện tại của Nghiêm Đường nhìn qua, lộ trình rõ ràng, không tồn tại tình huống nhất định phải có người dẫn đường, anh và Ngải Bảo từ từ đi qua đó không thành vấn đề.

Thế là Nghiêm Đường lấy tấm thảm kẻ ca rô màu đỏ từ trong ba lô ra.

Anh trải tấm thảm lên thảm cỏ, bảo Ngải Bảo ngồi xuống.

"Đây là thảm bay của chúng ta ạ?" Ngải Bảo dựa vào Nghiêm Đường và hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!