Buổi tối Nghiêm Đường về nhà, dì Trương còn chưa rời đi, đang vui vẻ xem Cậu Bé Bọt Biển cùng Ngải Bảo.
Dì rửa táo rồi cắt miếng để lên bàn, Ngải Bảo cầm một miếng nhấm nháp, đôi mắt tập trung vào màn hình TV.
"Hôm nay Ngải Bảo ho khan." Dì Trương thấy Nghiêm Đường thì đứng dậy.
Trong bữa tiệc, Nghiêm Đường mời rượu một vòng, mùi rượu trên người hơi nồng. Anh gật đầu: "Dì vất vả rồi, vẫn chờ đến tận tám giờ, dì về nghỉ ngơi đi."
Dì Trương xua tay: "Dì nhàn rỗi không có việc gì, không sao cả." Sau đó bổ sung, "Ngải Bảo tắm xong, chơi một lát rồi đi ngủ là được."
Nói xong, dì thấy Ngải Bảo mở to mắt nhìn về phía mình và Nghiêm Đường, không khác con chuột nghe lén chuyện nhà chủ nhân là bao, không nhịn được bật cười.
"Ngải Bảo, dì về đây!" Dì Trương đeo túi rồi vẫy tay với Ngải Bảo.
Nghiêm Đường đi về phía sofa: "Ngải Bảo, tạm biệt dì đi."
Ngải Bảo nhìn Nghiêm Đường, rồi quay sang dì Trương, tròng mắt chuyển động như thể phân biệt hai người một lần nữa.
Hiện giờ em đã quen với dì Trương, không câu nệ như hồi mới gặp nữa, tay nhỏ giơ miếng táo quơ qua quơ lại.
"Con chào dì Trương…" Giọng nhỏ nhẹ yếu mềm.
Dì Trương đáp lại hai tiếng, rời đi với nét mặt tươi cười.
Nghiêm Đường ngồi xuống cạnh Ngải Bảo: "Ngải Bảo, em thích dì Trương không?"
Từ camera, dì Trương đúng như Nghiêm Đường suy đoán, vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn, Nghiêm Đường tương đối hài lòng.
Hôm nay Ngải Bảo mặc một chiếc áo lông vũ màu vàng với họa tiết vịt con mũm mĩm, em dịch từng chút một về phía Nghiêm Đường.
"Thích nha." Ngải Bảo dán sát Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường cúi đầu nhìn em, anh phát hiện Ngải Bảo rất thích dán sát vào người khác, lúc ăn cơm phải kéo ghế sát lại, lúc tắm rửa thì chen trong bồn tắm, ngồi trên sofa cũng thế.
Nghiêm Đường hỏi tiếp: "Vậy sau này dì Trương ở bên em được không?"
Ngải Bảo đá chân trong chiếc quần ca rô màu đỏ. Em xem Cậu Bé Bọt Biển và bạn thân Patrick Star đang cùng bắt sứa, không trả lời.
Nghiêm Đường trông viên phô mai màu vàng bên cạnh mình như thể đang tan chảy, Ngải Bảo ủ rũ.
Từ góc nhìn của Nghiêm Đường, có thể thấy sườn mặt chăm chú xem TV của Ngải Bảo, lông mi và mái tóc xoăn của em liên tục lay động giống cánh bướm.
Có lẽ do uống nhiều rượu, cũng có thể là niềm yêu thích cái đẹp che giấu nhiều năm phát tác, Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo mềm mại dựa sát vào mình, trái tim lạnh lẽo suốt bao năm bỗng trở nên mềm mại.
"Sao thế, Ngải Bảo?" Nghiêm Đường nhẹ nhàng hỏi, "Em không vui à?"
"Hơi hơi ạ." Ngải Bảo quay sang Nghiêm Đường và trả lời. Em giơ tay, ngón cái áp vào ngón trỏ ước lượng hơi hơi là bao nhiêu.
Nghiêm Đường hỏi vì sao.
Ngải Bảo: "Tại sao Nghiêm Nghiêm không ở bên em ạ?"
Nghiêm Đường đang định trả lời bởi vì mình còn phải làm việc thì Ngải Bảo đã thở dài, giọng nói như ông cụ non: "Thôi bỏ đi, có lẽ đây là cuộc sống."
Nghiêm Đường kinh ngạc, không ngờ Ngải Bảo sẽ nói ra lời có ý nghĩa sâu xa như vậy, sau đó anh cảm thấy hơi buồn cười, nhưng xem biểu cảm nghiêm túc trên gương mặt nhỏ thì đành nhịn.
"Ừ, đúng rồi." Nghiêm Đường phụ họa, "Cuộc sống là như vậy."
Ngải Bảo hài lòng gật đầu, cảm thấy tính giác ngộ của Nghiêm Đường rất cao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!