Chương 49: Chim Di Trú (2)

Bấy giờ, Luca đã ở trong rừng rất lâu.

Nó nhìn đàn chim di trú đậu trên cây.

"Chào mừng các bạn." Nó nói.

Gần đây La Tiên rõ ràng sắp bị chuyện xem mắt ép đến phát điên, làm ra một loạt hành động kỳ quặc, khiến Phương Bàn Tử biết được, ngày nào cũng lo lắng.

Phương Bàn Tử vì chuyện này mà gọi cho Nghiêm Đường mấy cuộc điện thoại, câu nào câu nấy đều lo lắng cho tên ngốc La Tiên, đầu óc không lanh lợi, chẳng may làm ra chuyện gì dại dột.

"Anh Nghiêm… Anh nói xem có lẽ nào Tiểu La định đi liều mạng với lão Hưng không…" Phương Bàn Tử nhỏ giọng hỏi.

Nghiêm Đường không hiểu tại sao: "Cậu ta liều mạng với Lưu Đường Hưng làm gì?"

Phương Bàn Tử thở dài một tiếng: "Em sợ tên này tìm được lão Hưng, thù mới hận cũ hay yêu hận tình thù gì đó trộn lẫn vào nhau, nhất thời quá kích động, đầu óc co giật, làm ra chuyện gì ngốc nghếch gì hay không?"

Nghiêm Đường hoàn toàn không để tâm đến nỗi lo của Phương Bàn Tử, anh thấy dáng vẻ tràn đầy năng lượng như được hồi sinh của La Tiên hôm trước rõ ràng là vượt ngàn dặm đuổi theo chồng, chứ không phải truy sát.

Nghiêm Đường vừa chuẩn bị bữa sáng cho Ngải Bảo, vừa thuận miệng an ủi Phương Bàn Tử: "Đừng quan tâm đến hai người họ nữa, đứa nào đứa nấy lớn từng này rồi, ngay cả chút chuyện này cũng không xử lý được?"

Phương Bàn Tử thở dài, đừng nói nữa, Phương Bàn Tử thật sự cảm thấy có khả năng không xử lý được.

Nghiêm Đường thông cảm cho cái tính hay lo chuyện bao đồng của Phương Bàn Tử: "Được rồi được rồi, lão Phương, cậu nghĩ xem, La Tiên có thể không biết chừng mực, không kiểm soát tốt bản thân. Nhưng Lưu Đường Hưng thì ổn, trấn áp được cậu ta. Hai người này chính là nồi nào úp vung nấy, trời sinh một cặp, không cần người khác lo lắng chuyện hão huyền."

Phương Bàn Tử hiển nhiên hiểu lý lẽ này.

"Anh nói xem lão Hưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Phương Bàn Tử lẩm bẩm, "Tốt nghiệp xong là biến mất, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cũng không bàn bạc với anh em chúng ta, lâu như vậy rồi, nếu không phải thỉnh thoảng trồi lên trong nhóm chat, em còn tưởng không có người này."

Nghiêm Đường gắp bánh hoa quế hấp xong vào đĩa sứ.

Gần đây bánh bao nhân đậu đỏ bị thất sủng, Ngải Bảo thích bánh hoa quế hơn. Một miếng ăn luôn nửa cái, ăn rất vui vẻ.

"Lưu Đường Hưng là người có chính kiến." Nghiêm Đường nói, "Lúc cậu ta muốn nói cho chúng ta biết, tự nhiên sẽ nói, chuyện này gấp cũng không có tác dụng."

Phương Bàn Tử nghe vậy thì không nói gì thêm, chỉ nặng nề thở dài một tiếng nữa.

Cậu ta hiểu rõ điểm này.

Nhưng quan tâm quá hóa loạn.

Nghiêm Đường chuẩn bị bữa sáng gần xong, một tay cầm điện thoại, một tay vững vàng bưng một đĩa bánh hoa quế ra khỏi phòng bếp, đặt lên bàn.

"Được rồi, không nói nữa. Lát nữa tôi phải đưa Ngải Bảo ra ngoài chơi, sau này nói chuyện tiếp." Nghiêm Đường nhìn lên lầu, anh vừa nghe thấy trong phòng mình có mấy tiếng Ngải Bảo gọi "Nghiêm Nghiêm", đoán chừng Ngải Bảo đã dậy.

Phương Bàn Tử không làm chậm trễ Nghiêm Đường, "Vâng vâng" hai tiếng, nói hẹn gặp lại rồi cúp máy.

Nghiêm Đường tiện tay cất điện thoại, xoay người đi về phía cầu thang.

Trong nồi ở phòng bếp còn đang nấu cháo đậu xanh, Nghiêm Đường định lát nữa đợi Ngải Bảo rửa mặt xong sẽ múc cho em một bát.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Nghiêm Đường, Ngải Bảo đã thức dậy.

Sau khi gọi mấy tiếng Nghiêm Nghiêm không có kết quả, Ngải Bảo tự mình bò dậy, đang nghiêm túc trải chăn.

Ngải Bảo không biết gấp chăn, bảo em làm, chỉ vài phút là tạo ra một đống chăn bùng nhùng. Cho nên từ sau khi ngủ chung với Nghiêm Đường, Nghiêm Đường đã dạy em trải chăn.

Giũ chăn, sửa cho phẳng phiu, trải phẳng trên giường là được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!