Kiki gào đến mệt lả, nằm bẹp xuống đất.
Winnie bị Nora hất văng, mình đầy thương tích.
…
Dù Nghiêm Đường có lo lắng đến đâu, chuyện cần đến vẫn cứ đến.
Thứ ba, Nghiêm Đường đi cắt tóc, tỉa bớt mái tóc lòa xòa, trông có tinh thần hơn.
Cảnh sát Lưu hẹn lúc bốn giờ chiều.
Ngải Bảo ngủ trưa dậy vừa đúng ba giờ, em hờn dỗi, không chịu xuống tầng.
Ngải Bảo thu mình trong chăn, quay lưng về phía Nghiêm Đường: "Ngải Bảo không muốn xuống tầng!"
Em cuộn thành một vòng kiên cố, thái độ vô cùng kiên quyết, ngay cả cái mông hướng về phía Nghiêm Đường cũng thể hiện sự từ chối.
Nghiêm Đường ngồi trên giường, vỗ nhẹ vào lưng Ngải Bảo: "Tối hôm qua, chẳng phải Bảo Bảo nói sẽ là một em bé dũng cảm, ngoan ngoãn nói chuyện với cảnh sát Lưu sao? Sao hôm nay lại không muốn nữa?"
Nghiêm Đường bó tay với sự lật lọng của Ngải Bảo.
"Ngải Bảo hôm qua ngủ rồi." Ngải Bảo hậm hực xoay người lại, đối diện với Nghiêm Đường, trịnh trọng nói, "Ngải Bảo hôm nay không hứa với anh nha!"
Em chớp đôi mắt tròn xoe, hàng mi dày như hai cái chổi nhỏ quét qua quét lại.
Nghiêm Đường nhéo nửa khuôn mặt lộ ra của Ngải Bảo.
Bây giờ Ngải Bảo tinh nghịch lắm, còn biết giở trò nũng nịu nữa.
"Cảnh sát Lưu sẽ không mang Ngải Bảo đi đâu, Bảo Bảo yên tâm." Nghiêm Đường nhéo thích tay, lại nhéo thêm một cái nữa.
"Dù cảnh sát Lưu muốn mang Bảo Bảo đi, anh cũng không cho phép." Nghiêm Đường nói, "Anh đã hứa với Bảo Bảo sẽ luôn chăm sóc em, đúng không?"
"Bảo Bảo, em nghĩ xem, anh có bao giờ thất hứa chưa?" Anh hỏi.
Ngải Bảo nghe vậy, ngước mắt nhìn lên trên một chút.
Em nhìn chằm chằm đèn trên trần nhà, hồi tưởng một lát, dường như Nghiêm Đường thật sự luôn nói được làm được. Anh hứa cùng Ngải Bảo mặc quần lót hình Patrick Star màu hồng phấn thì thật sự đã mặc.
Chỉ là mặt của Patrick Star phía trước quần lót bị ép đến biến dạng hết cả.
"Vậy… Vâng ạ!" Đôi mắt to của Ngải Bảo xoay chuyển, nhìn lại Nghiêm Đường.
Em miễn cưỡng đồng ý.
Sau đó, em kéo chăn xuống một chút, lộ ra khuôn mặt bầu bĩnh mềm mại.
"Nhưng em phải ngồi thật gần, thật gần, thật gần, thật gần Nghiêm Nghiêm!" Bàn tay mũm mĩm của em nắm lấy bàn tay to của Nghiêm Đường vẫn còn đang ngoan cố nhéo má mình, đôi mắt mở to, nhìn thẳng vào Nghiêm Đường, bổ sung thêm điều kiện.
Nghiêm Đường vui vẻ chấp nhận yêu cầu nhỏ chẳng đáng là bao này.
"Đương nhiên, không thành vấn đề." Anh hứa.
Ngải Bảo vui vẻ xoay một cái, lộn từ trên giường xuống.
Sau khi đã làm tốt công tác tư tưởng cho Ngải Bảo, thay quần áo xong, Nghiêm Đường và Ngải Bảo cùng nhau ngồi trên sofa, một người đọc sách, một người xem Cậu Bé Bọt Biển, không bao lâu sau đã đến bốn giờ chiều.
Cảnh sát Lưu là một người tuân thủ giờ giấc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!