"Nora, cậu mau tỉnh dậy đi. Không xong rồi! Quái vật đến rồi!"
"Quái vật" là một con bò sống ở nhà bên cạnh, tên là Bart Cap.
Ôi, nó đang ăn hoa hồng của Nora.
…
Nghiêm Đường có thể hiểu được việc người mẹ thứ hai mà Ngải Bảo nói hy vọng em mỗi ngày đều ngoan ngoãn, dù sao người lớn đều thích trẻ con nghe lời, điều này sẽ không tốn quá nhiều tâm sức của họ, có thể hiểu được.
Nhưng người mẹ thứ nhất lại hy vọng Ngải Bảo "gầy gò, nho nhỏ, không phát ra tiếng", là có ý gì?
Nghiêm Đường nhíu mày.
Từ khi trong nhà có Ngải Bảo, Nghiêm Đường vô cùng nhạy cảm với một số chuyện.
Những tin tức về bắt cóc trẻ em, ngược đãi trẻ em mà trước đây anh cùng lắm chỉ thở dài một cái, bây giờ trong mắt Nghiêm Đường, quả thật là vô cùng kinh hãi.
Nếu đặt Ngải Bảo vào trong đó, Nghiêm Đường cảm thấy mình không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng anh vẫn cẩn thận giấu nghi ngờ này đi.
Dù sao, hỏi Ngải Bảo vấn đề này không thích hợp, hơn nữa có khi Ngải Bảo còn không miêu tả chính xác được.
Anh ôm Ngải Bảo mềm mại trong lòng, kìm nén những suy nghĩ khác, nội tâm vô thức dịu đi theo câu nói vừa rồi của Ngải Bảo.
"Hy vọng Bảo Bảo mãi mãi là Bảo Bảo." Nghiêm Đường khẽ nói với Ngải Bảo trong lòng.
Giọng nói của anh dịu dàng đến mức chính anh cũng không nhận ra, giống như cơn gió lướt qua mặt hồ yên ả, không hề gây ra gợn sóng.
Khi Nghiêm Đường cúi đầu, còn muốn nói gì đó với Ngải Bảo, anh mới phát hiện Ngải Bảo trong lòng đã ôm anh ngủ thiếp đi.
Ngải Bảo mềm mại cuộn tròn trong lòng Nghiêm Đường, đôi tay trắng nõn ôm lấy cánh tay anh.
Tay chân em gấp lại giống như chú cừu non lang thang đã lâu cuối cùng tìm được một hang động có thể tránh mưa.
Có lẽ em thật sự quá mệt mỏi.
Nghiêm Đường ngắm khuôn mặt mềm mại của Ngải Bảo.
Cho dù đã qua nửa ngày, chóp mũi vẫn hơi ửng đỏ.
Nghiêm Đường dùng tay kia nhẹ nhàng chọc khuôn mặt trắng nõn của Ngải Bảo.
Cảm giác này giống như khi anh còn nhỏ không biết gì, lần đầu tiên nhìn thấy bánh sinh nhật, quá hưng phấn, dùng ngón tay chọc vào miếng bánh phủ kem tươi.
Mềm mại, mươn mướt. Nếu bỏ vào miệng, còn có một mùi sữa khó quên.
Ngải Bảo dường như cảm thấy có người đang "âm mưu" gì đó với khuôn mặt trắng nõn của mình, cái miệng nhỏ nhắn chép chép mấy cái, lẩm bẩm gì đó.
Nghiêm Đường tò mò cúi người xuống, nghe thấy Ngải Bảo đang làu bàu: "Nghiêm Nghiêm… đáng ghét! …Nghiêm Nghiêm đáng ghét…"
Đứa nhỏ này!
Lúc tỉnh thì nói thích anh, lúc ngủ lại nói ghét anh, không biết là thích hay ghét nữa.
Nghiêm Đường mỉm cười lắc đầu.
Đột nhiên, vẻ mặt ngủ ngon lành của Ngải Bảo thay đổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!