Trong buổi chơi bài bridge, khi súp và bánh mì sandwich được mang lên, đột nhiên có người hét lên:
"Nora! Không xong rồi! Không xong rồi!"
…
Nghiêm Đường dỗ dành rất lâu mới dỗ được Ngải Bảo nín khóc.
Nghiêm Đường ăn nói vụng về, không biết an ủi người khác, chỉ ôm lấy Ngải Bảo, liên tục nói với em rằng sẽ không bỏ Bảo Bảo, sẽ không bỏ Bảo Bảo.
Ban đầu Ngải Bảo không tin, vẫn khóc òa.
Em vừa khóc vừa làm nũng đòi ôm, ôm lấy eo Nghiêm Đường, rúc vào lòng anh, như thể sợ có người kéo em đi.
Nghiêm Đường ôm em, Ngải Bảo nhắm mắt vừa khóc vừa nói muốn ôm chặt hơn.
Nghiêm Đường bất đắc dĩ, chỉ có thể chiều theo ý Ngải Bảo, ôm em thật chặt.
Đầu Ngải Bảo vùi vào ngực Nghiêm Đường, kết quả khóc quá dữ, còn nấc lên.
Em khóc rất đau lòng, đây là lần đầu tiên sau ba tháng rưỡi, Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo khóc, lần đầu tiên thấy Ngải Bảo đau lòng như vậy.
Nước mắt em như cơn lũ không thể ngăn cản, trào ra khỏi khóe mắt, tràn qua má, tụ lại ở cằm, rồi rơi xuống.
Ba tờ khăn giấy mà Nghiêm Đường lấy ra cũng không lau hết nước mắt của Ngải Bảo.
Trước đây Nghiêm Đường vẫn luôn cho rằng Ngải Bảo là hoàng tử hạnh phúc.
Không ngờ thì ra trong đôi mắt chứa đựng thế giới muôn màu muôn vẻ của em cũng ẩn chứa nhiều nước mắt như vậy.
May mà gần đây ít người, không có ai đến.
Nếu không chắc chắn sẽ có người bị tiếng khóc toáng lên của Ngải Bảo dọa sợ, còn tưởng Nghiêm Đường đã làm ra chuyện tày trời gì đó.
Nghiêm Đường nhặt nửa quả táo mà Ngải Bảo tức giận ném đi, bỏ vào túi rác.
Bây giờ tâm trạng Ngải Bảo đã bình tĩnh, em ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cắn ống hút, uống Wahaha mà Nghiêm Đường đưa cho.
Ngải Bảo cắn đầu ống hút đến bẹp dí.
Vừa rồi em khóc đến nỗi mặt và mũi đỏ ửng, cho dù đã ngừng rơi nước mắt, vẫn không khỏi sụt sịt.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo vừa sụt sịt vừa uống Wahaha, thi thoảng còn liếc anh một cái, cảm thấy buồn cười.
"Còn khóc nữa không?" Nghiêm Đường ngồi xuống bên cạnh Ngải Bảo, chọc chóp mũi đỏ ửng của Ngải Bảo.
"Ngải Bảo không khóc nữa!" Giọng Ngải Bảo ồm ồm.
Em nói xong lại dựa vào lòng Nghiêm Đường.
"Bé mít ướt." Nghiêm Đường lại chọc chóp mũi Ngải Bảo, ôm Ngải Bảo vào lòng.
Anh thấy tâm trạng Ngải Bảo đã ổn định, mới kiên nhẫn giải thích với Ngải Bảo một lần nữa: "Vừa nãy cảnh sát Lưu gọi điện thoại cho anh, chính là dì đã đưa Ngải Bảo đến đồn cảnh sát ở mấy ngày trước khi anh và Ngải Bảo gặp nhau lần đầu tiên."
Ngải Bảo vừa uống Wahaha vừa gật đầu, ra hiệu đã biết.
Nghiêm Đường nói tiếp: "Cô ấy đến không phải muốn đưa Ngải Bảo đi. Cô ấy muốn đến xem anh chăm sóc Ngải Bảo có tốt không, có làm tròn trách nhiệm không. Cô ấy đến nhà chúng ta thăm anh và Bảo Bảo, có thể còn hỏi em mấy câu, hỏi xong cô ấy sẽ đi."
"Em hiểu chưa, Bảo Bảo?" Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!