Chương 42: Hoa Hồng Nở (7)

"Nhảy vào trong hoa đi, chào mừng đến với thế giới hoa hồng."

Hoa hồng đưa ra lời mời.

Đi hết vườn tường vi, Nghiêm Đường và Ngải Bảo chuyển sang vườn bonsai ở hướng Đông Nam của vườn tường vi.

Vườn bonsai được nối liền với vườn tường vi và vườn hoa lan bằng hai cây cầu, rất thuận tiện.

Nghiêm Đường và Ngải Bảo bước vào vườn bonsai, phong cảnh bên trong có thể nói là hoàn toàn khác với vườn tường vi.

Vườn tường vi là hoa anh đào và hải đường màu hồng ngập trời, nồng nhiệt, hùng vĩ và trực quan, còn vườn bonsai bao gồm đủ loại màu xanh lá với các tầng lớp xen kẽ, lấp ló bên trong là những hòn đá với tạo hình kỳ quái.

Vườn bonsai được xây dựng trên một sườn đồi, người thiết kế đã khéo léo sử dụng sự thay đổi của địa hình, khiến cho cảnh quan trên mỗi con đường đều khác nhau, khách tham quan không biết phía xa có gì đang chờ đợi mình.

Nó chứa đựng những niềm vui bất ngờ.

"Sao đá lại mọc ra cây ạ?" Ngải Bảo chỉ vào một chậu bonsai hỏi Nghiêm Đường.

"Nó chui ra từ đá ạ?" Ngải Bảo chớp mắt hỏi.

Nghiêm Đường nhìn chậu bonsai trước mặt anh và Ngải Bảo, anh không hiểu cách thưởng thức thú vui của bonsai, phần lớn người say mê nó là những người lớn tuổi có tâm hồn thi sĩ.

"…Bảo Bảo, từ trong đá chui ra là Tôn Ngộ Không." Nghiêm Đường sửa lời, "Đây gọi là bonsai – một hình thức nghệ thuật."

Ngải Bảo ồ một tiếng.

Em ngẫm nghĩ, lại hỏi: "Vậy bonsai là Tôn Ngộ Không nảy mầm từ đá ạ?"

Nghiêm Đường nhìn chậu bonsai mà anh và Ngải Bảo đang thảo luận.

Chậu bonsai này đúng là trơ trụi, giống như vách đá dựng đứng trong chậu gốm, chỉ có phía trên mọc ra một cành cây vươn ra ngoài.

Nghiêm Đường suy đoán chậu bonsai này chắc là muốn thể hiện sức sống mãnh liệt của cây cối, có thể sinh trưởng ngay cả trên vách đá. Từ đó khích lệ mọi người về sức sống kiên cường.

Chỉ là nếu anh nói như vậy thì chắc chắn Ngải Bảo sẽ không thể hiểu được.

Ngải Bảo không tin vào lý thuyết này.

Nghiêm Đường chỉ có thể mang theo sự cầu thị nói với Ngải Bảo: "Bảo Bảo, anh cũng không rõ lắm."

Anh vừa nói vừa kéo Ngải Bảo lại gần tấm biển giải thích bên cạnh chậu bonsai, "Nhưng chúng ta có thể cùng nhau đọc nội dung trên tấm biển này."

Ngải Bảo nhìn hàng chữ chi chít trên tấm biển giải thích bằng gỗ, giật mình đến mức làm rơi nửa miếng kẹo mè trong tay.

"Không, Ngải Bảo không muốn đọc nhiều ơi là nhiều chữ như vậy." Ngải Bảo nói liên tục mấy chữ "nhiều" để bày tỏ sự từ chối.

Nhưng Nghiêm Đường cảm thấy đến vườn bách thảo chơi, học được chút gì đó cũng tốt.

Anh thử thương lượng với Ngải Bảo: "Vậy Bảo Bảo, chúng ta cùng nhau đọc được không?"

Ngải Bảo liếc tấm biển giải thích bằng gỗ.

Những chữ khắc màu đen dày đặc trên đó bay tới bay lui trước mắt Ngải Bảo.

Giá mà nó là một miếng kẹo mè thì hay biết mấy, như vậy em có thể nhai hết nó trong mấy miếng, Ngải Bảo nghĩ thầm.

"Vâng ạ." Ngải Bảo chu môi, em ngẩng đầu nhìn Nghiêm Đường, "Nghiêm Nghiêm trẻ con quá, còn muốn Ngải Bảo đọc cùng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!