Cốc, cốc, cốc.
Có tiếng gõ cửa sổ.
"Ơ, là hoa hồng!"
Những bông hoa hồng dường như chuẩn bị xuất phát đi đâu đó.
…
Vườn bách thảo nằm ở khu Nam của thành phố C, rất gần khu dân cư mà Nghiêm Đường ở, lái xe không đến hai mươi phút là đến.
Thành phố C nhiều núi, vườn bách thảo được xây dựng dựa vào núi, cách trung tâm thành phố một con sông, tránh xa sự phồn hoa và ồn ào, hưởng một phần thanh tĩnh.
Hôm nay, vừa thức dậy, Ngải Bảo đã phấn khởi, Nghiêm Đường đeo cho em chiếc đồng hồ thông minh và ba lô hình khủng long, bên trong đựng kẹo mè, đậu phụ khô, cơm cháy và một chai nước.
Đây đều là những thứ mà Ngải Bảo tự mình lựa chọn kỹ càng vào tối qua, em muốn mang chúng đến vườn bách thảo ăn.
Em tính rồi, lúc đi ăn một miếng kẹo mè, ở vườn bách thảo ăn ba miếng, trên đường về lại ăn một miếng.
Vậy nên em mang tổng cộng năm miếng!
Ngải Bảo cảm thấy vừa đủ.
Nghiêm Đường ở bên cạnh nhìn Ngải Bảo thu dọn, anh thấy Ngải Bảo chỉ đếm năm miếng kẹo mè bỏ vào túi zip thì nhướng mày, nhưng không đề nghị gì, cũng không nhúng tay vào.
Anh tự chuẩn bị cho mình một chiếc ba lô.
Nhưng của anh là ba lô leo núi, bên trong không gian lớn, đựng được nhiều đồ hơn ba lô đồ chơi của Ngải Bảo.
Đến nơi, lúc xuống xe, Ngải Bảo ủ rũ ôm ba lô khủng long của mình, nắm tay Nghiêm Đường, nói với anh: "Nghiêm Nghiêm ơi, em ăn hết kẹo rồi."
Ngải Bảo nói vậy, khóe miệng còn dính vụn kẹo mè đen.
Chiếc ba lô khủng long của em cũng cúi đầu, ủ rũ nằm trong lòng Ngải Bảo.
Lúc này em hơi xấu hổ vì mình bất cẩn ăn hết kẹo mè, cũng rất buồn vì chặng đường tiếp theo không còn kẹo mè làm bạn nữa.
Kẹo mè cô Lý giới thiệu thật sự rất ngon, hôm nọ Nghiêm Đường tan làm còn đến khu dân cư của cô Lý, mua về cho Ngải Bảo mấy cân.
Ngải Bảo không vui, trong lòng em dâng lên nỗi tủi thân vô cớ, em giống như một đứa trẻ nũng nịu với Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường không nói gì, anh xoa đầu Ngải Bảo, lấy khăn giấy từ trong túi áo ra, lau sạch khóe miệng cho Ngải Bảo.
Ngải Bảo là một đứa trẻ ngoan ngoãn, em biết buồn cũng vô dụng.
Lúc Ngải Bảo còn đang thất vọng, Nghiêm Đường đột nhiên lấy một túi kẹo mè to đùng từ ba lô của mình, đặt vào lòng Ngải Bảo.
"Được rồi, bây giờ em phải ăn tiết kiệm một chút, đúng không Bảo Bảo?" Nghiêm Đường cúi đầu hỏi Ngải Bảo đang vui mừng.
"Vâng ạ!" Ngải Bảo ôm túi kẹo mè đầy ắp, em cùng với chiếc ba lô khủng long vui vẻ trở lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười.
Nghiêm Đường bất đắc dĩ xoa mái tóc xoăn vểnh lên của Ngải Bảo.
Anh biết Ngải Bảo sẽ không đủ ăn.
Bình thường ở nhà xem Cậu Bé Bọt Biển, cái miệng của em nhai nhóp nhép không ngừng nghỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!