Becky, Sarah và Bella đến gọi Nora đi uống trà chiều.
"Nora, cậu bị cảm à? Vậy thì tiếc quá."
…
Nghiêm Đường vẫn không đợi được đến hai giờ, khoảng một rưỡi, anh đã chuẩn bị nhích người.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo đang ngủ say sưa trên giường.
Hàng mi dày rủ xuống, chỉ là rung động nhẹ nhàng như bình thường.
Nghiêm Đường rón rén xuống giường, đi đến giá treo quần áo bên cạnh, lấy áo khoác và quần treo trên đó mặc vào.
Anh sợ làm ồn đến Ngải Bảo, ngay cả dép cũng không mang, đi chân trần trên sàn nhà.
Dù đã vô cùng cẩn thận, khi Nghiêm Đường lấy áo khoác, vẫn xảy ra sự cố.
Anh nhất thời dùng lực quá mạnh, kéo giá treo quần áo bằng gỗ di chuyển vài bước.
Lần này, cho dù Nghiêm Đường nhanh tay lẹ mắt đỡ được giá treo quần áo, không để nó đổ xuống, nhưng vẫn không tránh khỏi phát ra tiếng động trầm đục, giống như tiếng búa gỗ gõ vào tường cứng.
Vốn dĩ âm thanh này không lớn, nhưng lại đúng vào đêm khuya tĩnh lặng, như thể bị khuếch đại lên gấp mấy lần, cả căn phòng đều nghe thấy.
Nghiêm Đường lập tức căng thẳng, không hiểu sao, anh hơi chột dạ.
Anh thật sự không biết nếu Ngải Bảo tỉnh lại, hỏi Nghiêm Nghiêm đi đâu vậy? Anh nên trả lời thế nào.
Chẳng lẽ nói mình đi "hòa hợp sinh mệnh" sao…
Nghiêm Đường cẩn thận trả giá treo quần áo về đúng vị trí, rồi nhẹ nhàng quay người quan sát Ngải Bảo trên giường.
May mắn thay, Ngải Bảo trở mình, có vẻ vẫn ngủ say.
Nghiêm Đường thở phào nhẹ nhõm, bàn tay cầm áo khoác vốn đang căng thẳng thả lỏng lại.
Nghiêm Đường mặc áo khoác và quần chỉnh tề, chuẩn bị quay đầu lại xem trạng thái của Ngải Bảo, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
… Ngải Bảo thức giấc.
Ngải Bảo ngồi dậy, mơ màng nhìn xung quanh, em đang thắc mắc Nghiêm Nghiêm ấm áp bên cạnh sao lại không thấy đâu.
Có lẽ trong mắt còn nhập nhèm do mới dậy, Ngải Bảo cứ lấy tay dụi mắt.
Nghiêm Đường quay người, bất đắc dĩ nhìn Ngải Bảo nửa tỉnh nửa mê ngồi trên giường, nghĩ thầm hôm nay chắc là mình không ra ngoài được rồi.
Nhưng chuyện này nằm trong dự liệu.
"Nghiêm Nghiêm đâu rồi?" Ngải Bảo lẩm bẩm, em sờ s. oạng chỗ trống bên cạnh, chưa hiểu rõ tình hình.
Nghiêm Đường hoàn hồn, vội vàng ngồi xuống: "Anh đây."
Ngải Bảo ồ một tiếng.
Em mò mẫm đến vai Nghiêm Đường, tựa vào người anh.
Ngải Bảo mới tỉnh dậy từ trong giấc mơ, đầu óc còn mông lung.
Qua một lúc lâu, Ngải Bảo mới dần tỉnh táo, em nhìn Nghiêm Đường ăn mặc chỉnh tề bên cạnh: "Nghiêm Nghiêm, trời sáng rồi ạ?" Ngải Bảo ngạc nhiên hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!