Hôm nay, kéo rèm cửa sổ ra nhìn…
Hoa hồng nở rồi!
…
Nghỉ mười mấy ngày trở lại, Trần San thay đổi hoàn toàn.
Không phải nói cô ấy đi phẫu thuật thẩm mỹ hay vóc dáng có gì thay đổi, mà là cả người cô ấy đen đi năm, sáu tông.
Nếu nói trước đây Trần San là một cô nàng thành thị da trắng như tuyết, thì bây giờ cô ấy là kiểu nhà vô địch thể hình với làn da màu lúa mạch.
"… Trần San, cô bị kí. ch thíc. h gì à?" Nghiêm Đường nhìn Trần San trước bàn làm việc, nhất thời không nói nên lời.
Vừa rồi Trần San bước vào, anh còn không nhận ra cô nàng da ngăm đen xinh đẹp này là trợ lý của mình.
"Sao?" Trần San trợn mắt, "Chưa thấy trai đẹp bao giờ à? Tôi muốn đổi màu da không được chắc?"
"Không có gì… Chỉ là hơi bất ngờ thôi." Nghiêm Đường không nói nhiều.
Nghiêm Đường không bao giờ can thiệp vào đời tư của cấp dưới, ăn mặc, nhuộm tóc, trang điểm thế nào là chuyện của họ, chỉ cần đừng khỏa thân đi làm, không ảnh hưởng đến thái độ làm việc và hiệu quả công việc là được.
Thật ra cho dù là làn da trắng nõn trước đây hay làn da màu lúa mạch bây giờ, Trần San vẫn rất đẹp.
Cô có dáng người hoàn mĩ, ngũ quan sắc sảo, khí chất mạnh mẽ, làn da ngăm đen mà phần lớn phụ nữ coi là kẻ thù đắp lên người cô lại cho người ta cảm giác sang chảnh.
Trần San hừ một tiếng.
"Tôi nói cho anh biết! Da màu đồng cổ này đẹp nhất, đeo vàng đeo bạc hay trang sức gì đều hợp." Trần San nói, giơ cổ tay trái ra, xoay chiếc vòng vàng trên đó.
Nói thật, chiếc vòng vàng bản to này trông hơi quê mùa, họa tiết chạm khắc kiểu "hoa phú quý nở rộ" trên đó khiến người ta vừa nhìn là liên tưởng đến bà nội của mình.
Nhưng đeo trên tay Trần San lại toát lên nét đẹp của người ngoại quốc.
"Thấy chưa? Chỉ có da ngăm đen đeo vòng vàng mới đẹp nhất!" Cô nói xong thì thu tay về, rất đắc ý, "Đợi khi nào đeo chán mấy món đồ trang sức vàng bạc trước đây tích trữ, tôi sẽ đi làm trắng, thế là trắng trở lại thôi."
Nghiêm Đường gật đầu, vẻ mặt anh điềm tĩnh, như là đã hiểu.
Nhưng thực tế là anh không hiểu gì về da ngăm đen hay da trắng, anh là một người đàn ông thô kệch, đối với màu da, trước giờ đều thuận theo tự nhiên.
Tán gẫu xong, Trần San tiện tay lấy một phong bì từ tập tài liệu ra, đưa cho Nghiêm Đường.
"Này, sáng nay tôi kiểm tra hòm thư của công ty, thấy có một bức thư gửi riêng cho anh, nên mang lên đây." Cô đưa thư cho Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường nhận lấy, cảm thấy ngạc nhiên.
Thời buổi này còn ai viết thư tay cho anh? Đối tác làm ăn phần lớn đều trao đổi qua thư điện tử, rốt cuộc là ai?
Trần San không có việc gì nữa, không làm phiền Nghiêm Đường đọc thư, ôm tập tài liệu dày cộp, chào một tiếng rồi đi ra ngoài.
Bức thư trong tay Nghiêm Đường không dày, cũng không lớn, chỉ đựng trong một phong bì bình thường, không nhìn ra được là đến từ đâu.
Nghiêm Đường lật mặt trước của bức thư, anh nhìn tên người gửi ở góc dưới bên phải phong bì.
"Kevin Quách Gia Ngật"
Ngay lập tức, sắc mặt vốn nghiêm túc của Nghiêm Đường thay đổi.
Nghiêm Đường ném bức thư sang một bên, cảm thấy ghê tởm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!