Nora bị cảm, cùng với ba người bạn tốt – gấu bông Pooh, búp bê Maggie, chó con Kiki – cứ ru rú trong nhà.
Chán quá đi mất.
…
Năm nay ăn Tết xong đã là đầu tháng ba.
Tiết trời sang xuân.
Thời tiết ấm dần lên, Nghiêm Đường bắt đầu cởi bớt áo thu đông cho Ngải Bảo.
Ngải Bảo không chịu được nóng, không chịu được bí, chuyện này là nửa đêm Nghiêm Đường bị Ngải Bảo gãi ngứa làm tỉnh giấc mới phát hiện ra.
"Nghiêm Nghiêm, lưng em ngứa!" Ngải Bảo vừa gãi lưng vừa đạp chăn.
Em nửa tỉnh nửa mê, chu môi mách Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường bị Ngải Bảo đánh thức cũng không giận. Anh vén chăn, giải cứu Ngải Bảo đang bị chăn ủ kín mít.
"Đừng gãi nữa, Bảo Bảo." Nghiêm Đường dỗ dành Ngải Bảo, tiện thể kéo khóa bộ đồ ngủ liền thân hình Cậu Bé Bọt Biển ra.
Nghiêm Đường nắm lấy bàn tay đang cào lung tung của Ngải Bảo, tạm thời "giam giữ" để em không tự cào rách da mình.
Ngải Bảo hừ hừ mấy tiếng, khóa áo ngủ mở ra mát mẻ hơn nhiều, em thấy dễ chịu hơn.
Em quay người cuộn tròn lại, rồi lại thiếp đi.
Lúc này Nghiêm Đường mới phát hiện lưng Ngải Bảo đỏ ửng.
Chỗ xương cụt còn nổi mẩn li ti.
Nghiêm Đường quanh năm quen với sự thô ráp, mặc mỗi áo phông cộc tay lên giường đi ngủ, dù là mùa đông hay mùa hè thì cảm giác nhiệt độ không có gì khác biệt, cùng lắm chỉ là bật điều hòa lạnh hay nóng mà thôi.
Thế nên anh không nhận ra thời tiết hiện tại nên giảm bớt quần áo.
Nghiêm Đường suy nghĩ kỹ càng, anh nhấc Ngải Bảo trắng trẻo mềm mại lên, "bóc" bộ đồ ngủ liền thân khỏi người em.
Ngải Bảo hoàn toàn không hay biết gì, em ngáy khe khẽ, dụi vào Nghiêm Đường, ngủ ngon lành.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo trần truồng lại thấy khó xử.
Lúc đầu đón Ngải Bảo về nhà, hành lý của em chỉ có những vật dụng cơ bản hàng ngày và đồ chơi, quần áo chủ yếu là đồ mùa đông, lúc đó anh nghĩ rất đơn giản – mua đồ mới là được chứ gì.
Nhưng lại không nghĩ đến khi giao mùa thì phải làm sao?
Quần áo ra ngoài của Ngải Bảo có áo khoác, bình thường chỉ cần bớt áo len là được, nhưng đồ ngủ của em lại toàn là đồ liền thân lót lông.
Phải làm sao đây?
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo chép miệng, lại lăn lộn trong chiếc chăn tối màu của mình, quay cái mông đang mặc quần lót Cậu Bé Bọt Biển về phía anh.
Toàn thân Ngải Bảo trắng nõn, vị trí các khớp còn hơi phớt hồng, em cuộn tròn trong chiếc chăn tối màu của Nghiêm Đường, giống như một quả trứng luộc đã bóc vỏ treo giữa bầu trời đêm.
Nghiêm Đường suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ ra trong tủ quần áo của mình còn mấy chiếc áo phông năm ngoái mua chưa mặc.
Anh xuống giường, lục trong tủ ra một chiếc áo phông thể thao Nike màu đen mặc cho Ngải Bảo.
Ngải Bảo ngủ rất ngoan, Nghiêm Đường bảo em giơ tay, em nghe thấy trong lúc mơ màng, nheo mắt giơ tay lên, phối hợp ngoài ý muốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!