"Không, chúng tôi không muốn bán Betty." Johnny nói, "Nó luôn làm việc chăm chỉ, nếu vì nó già nên không thể giúp chúng tôi nữa mà bán cho người khác, thì nó cũng không thể giúp được người khác…"
…
Sự thật chứng minh, dù đã qua bao nhiêu năm, ký ức về tuổi thơ ngây thơ nghịch ngợm khắp nơi ở khu vực này của Nghiêm Đường vẫn có chút tác dụng.
Anh dễ dàng tìm được chỗ đậu xe.
Nhưng dựa theo địa chỉ cô Lý đưa, Nghiêm Đường lại gặp khó khăn trong việc tìm nhà ở khu dân cư này.
Mấy tòa nhà này đối với một người đã nhiều năm không quay lại như anh quả thật hơi rắc rối.
May mắn thay, có chú mèo dẫn đường.
Nghiêm Đường vừa dừng xe, chú mèo đã lao xuống nhanh như chớp.
Rõ ràng là nó vô cùng quen thuộc với khu vực này, đuôi vểnh cao giống như một cái ăng
-ten.
Nó đi trước Ngải Bảo và Nghiêm Đường, còn ngoái lại kêu meo meo với hai người.
Dù là một chú mèo trưởng thành, khi sắp về nhà, nó vẫn rất phấn khích.
"Ôi chao! Đại Thắng về rồi!" Nghiêm Đường và Ngải Bảo vừa đến gần tòa nhà, cô Lý đeo khẩu trang đã ra đón.
Hẳn là cô ngồi sẵn dưới gốc cây đa ở tầng một từ lâu, vừa nhìn thấy mèo của mình thì bật dậy.
"Meo!" Chú mèo kêu.
Hiện giờ nó lớn tuổi, không thể làm những động tác nhào vào lòng người làm nũng như những chú mèo con.
Nó chỉ có thể kêu meo meo, quấn quýt quanh chân cô Lý.
Đuôi chú mèo dựng thẳng, tâm trạng nó rất tốt.
Cô Lý ôm chầm lấy nó, nâng lên, vẻ mặt đầy xót xa: "Ôi chao, Đại Thắng nhà chúng ta gầy đi rồi, cái bụng xẹp lép hết cả!"
Cô vừa nói vừa xoa cái bụng màu trắng của chú mèo.
Chú mèo dùng hai móng vuốt ôm lấy tay cô Lý, dụi vào làm nũng.
Cô Lý ho khan vài tiếng, lại ôm ấp vu. ốt ve chú mèo một lúc, mới nhớ đến Nghiêm Đường và Ngải Bảo.
"Ôi, xem tôi kìa! Thật là!" Cô Lý dậm chân, vội vàng mời Nghiêm Đường và Ngải Bảo vào nhà, "Mời vào, mời vào, cậu Nghiêm, còn đây là…?"
Cô nhìn Ngải Bảo chỉ lộ ra nửa khuôn mặt sau lưng Nghiêm Đường, lại nhìn Nghiêm Đường với vẻ dò hỏi, không chắc nên gọi Ngải Bảo như thế nào.
Nghiêm Đường xoa đầu Ngải Bảo, giải thích: "Đây là Ngải Bảo."
"Ngải Bảo, ra chào cô đi em." Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy Ngải Bảo ra.
Ngải Bảo đã mạnh dạn hơn rất nhiều.
Em nhìn cô Lý đeo khẩu trang, nói nhỏ nhẹ: "Cháu chào cô ạ."
Cô Lý giống như mèo của cô, đều đã lớn tuổi, đều thích những đứa trẻ trắng trẻo như Ngải Bảo.
"Ơi, ngoan, ngoan, ngoan." Cô cười nói, mặc dù cô đeo khẩu trang, không nhìn thấy miệng, nhưng chỉ cần đôi mắt cười là có thể nhìn ra rất vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!