Chương 33: Nông trại chỉ có một con ngựa (10)

Chẳng mấy chốc, tất cả mọi thứ đã được bán hết. Lúc này, người bán đấu giá hỏi: "Bây giờ các anh có muốn bán con ngựa kia không?"

Nghiêm Đường và Ngải Bảo quyết định đưa chú mèo về quán ăn sáng.

Mặc dù nó không tha cành hoa kia đi, nhưng không bài xích, nó vẫy đuôi, ngồi trên sàn nhà, tựa như bình tĩnh chấp nhận tất cả.

Nghiêm Đường, Ngải Bảo và chú mèo bước đi song song.

Nghiêm Đường nắm tay Ngải Bảo, Ngải Bảo cúi đầu nhìn chú mèo, còn chú mèo mắt nhìn thẳng, vững vàng tiến về phía trước.

Ba người họ đi cùng nhau, oai phong lẫm liệt, trông rất có khí thế.

Tuy nhiên khi Nghiêm Đường và Ngải Bảo đưa chú mèo đến nơi thì quán ăn sáng đã đóng cửa.

Cửa cuốn của quán dán một tờ giấy, trên đó viết số điện thoại và một dòng chữ nhỏ: "Có việc xin gọi điện!"

Cuối dòng chữ còn vẽ một vòng tròn mặt cười bằng bút dạ.

"Cô không có ở đây ạ?" Ngải Bảo sờ cửa cuốn lạnh băng.

"Ừ." Nghiêm Đường bấm số điện thoại trên tờ giấy, ấn nút gọi, "Để anh hỏi cô trước đã, xem cô ấy tự đến, hay là chúng ta đưa qua đó."

Ngải Bảo đáp một tiếng, em ngồi xuống, xoa đầu chú mèo.

Chú mèo vẫn duy trì sự bình tĩnh.

Nó ngồi ngay ngắn, mặc cho Ngải Bảo xoa đôi tai của nó, không nhìn ra cảm xúc gì.

"Alo? Xin chào, có phải cô ở quán ăn sáng cổng Tây không?" Sau khi cuộc gọi được kết nối, Nghiêm Đường lên tiếng hỏi.

"Ơi… khụ khụ, đúng, là tôi." Cô trả lời, giọng hơi khàn và ngắt quãng vì những tiếng ho.

"Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi sau khi đã bình ổn hơi thở.

"Tôi là người hồi sáng nói mèo nhà cô đang ở nhà tôi, cô còn nhớ chứ?" Nghiêm Đường liếc chú mèo và Ngải Bảo bên cạnh.

Dường như chú mèo mập ý thức được Nghiêm Đường đang gọi điện cho ai, nó ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại bên tai Nghiêm Đường.

Cô Lý ho mấy tiếng, vội vàng muốn trả lời Nghiêm Đường, nhưng không ngờ một tràng ho liên tiếp bật ra từ cổ họng.

Nghiêm Đường nói ngắn gọn súc tích: "Bây giờ tâm trạng mèo nhà cô ổn định, hẳn là có thể về nhà với cô. Cô xem lúc nào đến đón được? Hoặc là khi nào chúng tôi đưa đến quán ăn sáng cho cô?"

Cô nói mấy tiếng "được" liên tục, không giấu được niềm vui sướng.

Cô hận không thể bay ngay đến nhà Nghiêm Đường để đón Đại Thắng của mình về.

Nhưng không được, hiện tại đã gần sáu giờ tối, nhà cô Lý cách quán ăn sáng rất xa, chỉ có một chuyến xe buýt sáng sớm có thể đến thẳng.

Nhưng mà chuyến xe buýt này đã nghỉ từ lâu rồi.

Cô Lý đành đáp: "Sáng mai tôi sẽ đến đón!"

Nói xong, cô liên tục cảm ơn: "Làm phiền cậu rồi, làm phiền cậu rồi! Thật sự cảm ơn rất nhiều…"

Cô vừa nói vừa không nhịn được ho khan.

Tiếng ho của cô nghe như không thở nổi, cảm giác rất khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!