Chương 32: Nông trại chỉ có một con ngựa (9.2)

Ngải Bảo xung phong nhận nhiệm vụ cầm cành cây kia, hiển nhiên là em nghe rõ lời của cô ở quán ăn sáng.

Cành cây này trơ trụi, không có một chiếc lá nào, không khác gì cành cây bị gió thổi rụng xuống đất vào mùa thu.

Nhưng Ngải Bảo cẩn thận nắm chặt trong tay, sợ nó rơi mất.

Trên đường đi, Nghiêm Đường hỏi Ngải Bảo rằng em cảm thấy chú mèo có muốn về nhà không?

Ngải Bảo chớp mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi trả lời em không biết.

Nói xong, em lại bổ sung, nhưng khi rời khỏi nhà, chắc chắn mèo cũng rất buồn.

Nghiêm Đường hỏi tại sao.

Ngải Bảo trả lời bởi vì phiêu bạt không phải là sứ mệnh của một chú mèo.

Nghiêm Đường không rõ Ngải Bảo học được từ "phiêu bạt" đầy khí chất văn học và chín chắn này từ lúc nào.

Mỗi chú mèo đến thế giới này đều phải tìm được một người hoặc một loài động vật mà mình yêu thích, sau đó từ từ chết đi.

Lúc nói những lời này, vẻ mặt Ngải Bảo rất bình tĩnh và tự nhiên, giống như đang nói một đạo lý đã rõ ràng từ lâu.

Nghiêm Đường không nói gì nữa.

Anh hiểu rõ "thuyết sứ mệnh" trong lòng Ngải Bảo, trong mắt Ngải Bảo, sinh mệnh của tất cả sinh vật đều có quỹ đạo, gió cũng vậy, mưa cũng vậy, mèo cũng vậy, người cũng vậy, tất cả đều đang đi trên con đường "mà mình nên đi".

Anh nắm tay Ngải Bảo, hai người bước đi trên con đường tuyết đọng, bước nông bước sâu.

Khi quay về, họ không đi con đường lát đá lúc đầu, thay vào đó là con đường lớn rộng rãi, cây cối hai bên đường ngay hàng thẳng lối, đứng sừng sững nhìn Nghiêm Đường và Ngải Bảo bước qua, nhìn họ để lại mấy hàng dấu chân to nhỏ không đều.

Về đến nhà, chú mèo vẫn chưa dậy.

Tinh thần nó không được tốt cho lắm, tai cụp xuống, vẫn cuộn mình trong ổ mèo thành một chiếc bánh quy sữa.

Ngải Bảo và Nghiêm Đường đều không quấy rầy nó, họ lặng lẽ quay về, ngồi vào bàn, lấy bữa sáng đã nguội ra ăn.

Ngải Bảo đặt cành hoa kia cùng với cành hoa sơn trà chú mèo mang đến hôm qua, em định đợi mèo tỉnh dậy rồi đưa cành hoa cho nó.

Tuy nhiên, điều bất ngờ là chú mèo mãi không tỉnh lại.

Nó ngủ rất say, ngủ đến tận chiều.

"Có phải bị ốm rồi không?" Nghiêm Đường ngồi cạnh ổ mèo, hơi không yên tâm sờ người nó, xem nhiệt độ cơ thể nó có gì bất thường không.

Nhưng mà Tết nhất thế này, các phòng khám thú y gần đây đều chưa mở cửa, Nghiêm Đường không biết nên đưa mèo đi đâu.

"Chắc là nó mệt quá thôi ạ!" Ngải Bảo cũng ngồi bên cạnh, hai tay mũm mĩm đỡ khuôn mặt trắng nõn.

Nghiêm Đường nhớ lại lời của cô chủ quán ăn sáng, có lẽ con mèo này tuổi tác đã cao, hôn mê lâu như vậy đối với một con mèo già mà nói dường như không có vấn đề gì.

Ngải Bảo vu. ốt ve chú mèo tròn vo.

Chú mèo tròn vo có lớp lông mềm mượt, còn mang theo hơi ấm, càng sờ càng nghiện.

"Mèo ơi mèo à, cậu định ngủ đến khi nào vậy?" Ngải Bảo khẽ ngân nga bài hát tự sáng tác, "Là hôm nay, hay ngày mai, mới tỉnh dậy đây?"

Nghiêm Đường thấy Ngải Bảo một mình chơi rất vui, anh đứng dậy bưng bát thịt gà đã hấp xong từ trưa vào phòng bếp, đặt lên bàn ăn.

Hiện tại hết ức gà, Nghiêm Đường cắt một miếng to từ nửa con gà đã mua để hầm canh, lọc sạch xương rồi hấp cho mèo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!