Đến khi Nghiêm Đường thu dọn hết hành lý của Ngải Bảo mấy ngày nay ở cục cảnh sát rồi đóng gói chất lên xe thì đã gần mười một giờ.
Nghiêm Đường nhận sổ hộ khẩu từ nữ cảnh sát, đồng thời nắm tay Ngải Bảo, hai người cùng nhau rời khỏi cục cảnh sát.
Tay là tự Ngải Bảo nắm, em từ tấm lót nền đứng dậy, tay tự nhiên nắm lấy tay Nghiêm Đường. Nghiêm Đường không có phản ứng gì, cứ nắm lấy rồi đi, như thể là một chuyện rất đỗi bình thường.
Mãi đến lúc xuống cầu thang, Nghiêm Đường quay đầu dặn bước chậm lại mới nhận ra mình đã nắm Ngải Bảo đi một đoạn đường. Anh nắm bàn tay trong tay, không ngờ Ngải Bảo nhìn gầy nhưng tay lại mũm mĩm.
Thật ra Nghiêm Đường không thích tiếp xúc tứ chi. Đại khái do biểu hiện của Ngải Bảo quá vô hại, anh không có phản ứng quá lớn với sự tiếp cận của em.
Trong lúc thu dọn đồ đạc, nữ cảnh sát đã kể với anh Ngải Bảo thích dắt tay người khác, thông qua đánh giá tâm lý, người ta nói đó là biểu hiện khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Người giám hộ trước của Ngải Bảo – cũng chính là mẹ Nghiêm Đường – đã chết trong phòng hai ngày, hàng xóm phát hiện bất thường mới xông vào, sau đó gọi xe cứu thương và cảnh sát.
Theo lời hàng xóm lúc phá cửa tiến vào, Ngải Bảo vẫn nắm tay mẹ trên danh nghĩa.
Em vẫn luôn cho rằng mẹ chỉ ngủ thiếp đi, còn em suốt hai ngày không bỏ gì vào bụng, cứ nắm lấy tay mẹ, đói đến ngất xỉu.
Nghiêm Đường im lặng một lúc rồi hỏi: "Mẹ tôi tự sát thật à?"
Nữ cảnh sát gật đầu: "Là thuốc ngủ, chẳng phải mấy tuần trước anh Nghiêm đã xem báo cáo rồi hay sao?"
Nghiêm Đường bới tóc mình, tính anh vốn lạnh lùng, không có tình cảm gì nhiều với người mẹ không gặp suốt mười ba năm.
Chỉ là bỗng nhiên biết người đó không còn trên thế gian, hơn nữa lại tự sát, trong lòng không nhiều thì ít sẽ có cảm giác kì lạ. Giống như một người bạn từng thân nhưng không liên hệ với nhau nhiều năm, tuy không giao lưu nhưng vẫn biết đối phương sống tốt ở một góc thế giới nào đó, đáy lòng sẽ yên tâm hơn, không có gì vướng bận. Nhưng đột nhiên một ngày, ai đó báo rằng người bạn đó tự sát.
Vốn chẳng có gì nhớ mong, bởi vì kết cục bất ngờ mà đáy lòng lại thêm phần sầu lo vô cớ cùng một vài suy nghĩ vớ vẩn.
"Không có gì." Nghiêm Đường không vấn vương vấn đề này nữa.
Người mẹ mười mấy năm không gặp, cái tên lòng vòng giữa môi răng chính Nghiêm Đường còn cảm thấy xa lạ, nữa là con người ấy.
Tuy Nghiêm Đường hơi khó tiếp thu cách nói "tự sát", nhưng sự thật là thế. Anh đoán mãi không ra nguyên nhân, chi bằng không nghĩ nữa.
Nghiêm Đường nhìn Ngải Bảo bên cạnh đang tập trung tinh thần hút sữa đậu nành.
Sữa đậu này là lúc nãy xếp hành lý Nghiêm Đường tiện tay lấy, anh còn định lấy cả bánh bao nhưng sờ vào túi đã nguội. Nghiêm Đường nghĩ trẻ con ăn đồ nguội sẽ dễ tiêu chảy nên không cầm theo, chỉ còn sữa đậu nành được bao kín nên vẫn ấm.
Một tay Ngải Bảo nắm tay Nghiêm Đường, tay còn lại cầm túi sữa đậu nành, nghiêm túc hút.
Nghiêm Đường nhìn hai má phồng lên rồi xẹp xuống, biểu cảm trịnh trọng, như thể đang dùng miệng kéo co với túi sữa.
Nghiêm Đường quay đầu nhìn nữ cảnh sát lại sắp bận rộn, cô vội vã nhận cuộc gọi, chỉ nhìn anh giơ tay, rồi cười với Ngải Bảo xem như chào tạm biệt.
Nghiêm Đường tiếp tục dắt Ngải Bảo đi về phía xe hơi.
Ngải Bảo đúng là nghe lời, tùy ý người ta nắm tay đi, không khóc không làm loạn. Vì vậy Nghiêm Đường thuận lợi đóng gói Ngải Bảo lên ghế phụ y như đóng gói hành lý lên xe.
"Ngải Bảo, em biết thắt dây an toàn không?" Nghiêm Đường hỏi.
Nghiêm Đường cho rằng Ngải Bảo sẽ không để ý đến mình, hoặc đáp không biết, anh đã chuẩn bị hỗ trợ em.
Ngoài dự đoán, lần này Ngải Bảo phản ứng rất nhanh.
"Em biết nha!" Ngải Bảo phấn chấn trả lời. Sau đó em kéo dây an toàn, vòng qua người, suôn sẻ cài vào bên đối diện.
Ngải Bảo thắt xong thì ngẩng lên nhìn Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường nhìn đôi mắt to sáng long lanh rõ ràng đang chờ mong khích lệ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!