Ba nói: "Phải đấy! Chúng ta nên mua một con ngựa mới."
"Con thà mua một chiếc máy kéo còn hơn." Johnny nói lớn. Mặc dù Betty đã già, nhưng Johnny vẫn rất yêu quý nó, hoàn toàn không muốn bất kỳ con ngựa nào thay thế Betty.
…
May mà Nghiêm Đống biết ý, tự biết con trai không ưa mình, ăn cơm xong thì để lại một bao lì xì rồi đi.
Ông đến nhà Nghiêm Đường tổng cộng chưa đến ba tiếng đồng hồ.
Đây cũng là ba tiếng đồng hồ duy nhất mà hai cha con ở bên nhau trong suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Lúc Nghiêm Đống đi, còn muốn vỗ vai Nghiêm Đường nói gì đó, nhưng Nghiêm Đường nghiêng người tránh.
Bàn tay giơ lên của Nghiêm Đống đành đổi hướng một cách cứng nhắc, lấy một bao lì xì từ trong túi quần ra đưa cho Nghiêm Đường.
"Cầm lấy đi, cầm lấy đi." Nghiêm Đống nhìn Nghiêm Đường, "Coi như là tấm lòng của ba dành cho đứa trẻ kia."
Ông chỉ vào Ngải Bảo im lặng bên cạnh.
Nghiêm Đường không nói gì, nhìn Nghiêm Đống mỉm cười lấy lòng, anh mím môi, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Nghiêm Đường đứng ở cửa nhìn xe khởi động.
Xe của Nghiêm Đống là một chiếc Citroen màu đỏ sẫm, mỗi tháng Nghiêm Đường đều chuyển một khoản tiền cố định vào thẻ của Nghiêm Đống coi như tiền cấp dưỡng, số tiền không nhỏ, dù Nghiêm Đống không đi làm thì vẫn có thể sống thoải mái nhờ số tiền này.
Thế nhưng Nghiêm Đống vẫn chưa đổi chiếc Citroen này.
Mười năm trước là chiếc xe này, mười năm sau vẫn là nó.
Chiếc xe màu đỏ trong mùa đông giống như một ngọn lửa cháy rực giữa trời đất băng giá.
Nghiêm Đường nhìn bóng dáng ngọn lửa ngày càng nhỏ dần, nhỏ dần, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.
Lần gặp mặt tiếp theo có lẽ là năm sau.
Lúc Nghiêm Đống đến nhà, Nghiêm Đường rất bực bội, phải để Ngải Bảo ôm anh một lúc, ngọn lửa trong lòng mới nguôi ngoai.
Nhưng khi Nghiêm Đống rời đi, trong lòng Nghiêm Đường lại dâng lên nỗi buồn man mác, chua xót.
Cha con ruột thịt đến nông nỗi này, không ai vô tội, không ai dễ chịu.
Ngải Bảo bên cạnh lặng lẽ nhìn Nghiêm Đường đứng ở cửa, đôi mắt to của em không có cảm xúc gì khác, trong veo phản chiếu bóng dáng có phần tiêu điều của Nghiêm Đường.
"Xin lỗi, Bảo Bảo, hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm." Nghiêm Đường ngẩn người một lúc rồi hoàn hồn.
Anh xoa đầu Ngải Bảo với vẻ áy náy: "Vừa rồi thái độ của anh với chú đó có làm em sợ không?"
Thực ra anh đã không kiềm chế được, suýt nữa nổi giận trước mặt Ngải Bảo.
Có lẽ vì khi tức giận, ai cũng trở nên xấu xí, anh không muốn để lộ dáng vẻ nóng nảy, giận dữ của mình trước mặt Ngải Bảo.
Ngải Bảo luôn mềm mại, vui vẻ, Nghiêm Đường hy vọng khi ở bên Ngải Bảo, anh cũng sẽ mềm mại, vui vẻ, không truyền những cảm xúc tiêu cực cho em.
"Không đâu ạ." Nghiêm Đường cảm thấy đầu bông xù trong lòng bàn tay mình lắc qua lắc lại.
"Không làm em sợ đâu ạ." Ngải Bảo ngẩng đầu, "Tức giận là chuyện bình thường, mặt trời đôi khi tức giận sẽ biến thành một dòng sông, không cho ai tìm thấy, nên Nghiêm Nghiêm đừng không vui vì tức giận nha."
Ngải Bảo nghĩ một lúc, cảm thấy mình nói chưa nói rõ nên bổ sung: "Cho dù tức giận cũng phải vui vẻ nha!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!