Johnny lớn lên qua từng năm, còn Betty ngày càng già đi.
Khi Johnny trở thành một người đàn ông cao lớn vạm vỡ thì Betty đã rất già rồi.
Nhưng Betty vẫn làm việc vô cùng chăm chỉ.
…
Ngải Bảo tỉnh dậy vào sáng Mùng Một Tết, phát hiện bên cạnh gối đầu có thêm một bao giấy màu đỏ.
Tối qua em xem pháo hoa hào hứng quá, không ngủ được, Nghiêm Đường quyết định lái xe đưa em đến đường Tân Giang hóng gió, họ đứng bên này sông, ngắm pháo hoa bên kia rất lâu.
Màn đêm mùa đông đen kịt, bầu trời thành phố không có sao, tối đen như mực, càng làm nổi bật sự rực rỡ của từng bông pháo hoa.
Ngải Bảo ngẩng đầu ngắm rất lâu, đến khi nhắm mắt lại, thế giới tối tăm trong mắt em vẫn in hình những bông hoa rực rỡ.
"Đây là gì vậy ạ?" Ngải Bảo cầm túi giấy đỏ lon ton chạy xuống lầu.
Nghiêm Đường đang ngồi đọc báo ở phòng khách.
"Đây là lì xì." Nghiêm Đường quay đầu nói với Ngải Bảo đang đến gần, "Vào dịp Tết sẽ phát lì xì, mừng trẻ con thêm tuổi mới."
Hôm nay Ngải Bảo mặc bộ đồ ngủ liền thân hình Squidward.
Ngải Bảo ồ một tiếng, rồi tự nhiên dán sát vào người Nghiêm Đường.
"Bên trong là gì vậy ạ?" Ngải Bảo tựa đầu vào vai Nghiêm Đường, ngước mắt nhìn anh hỏi.
Em n. ắn b. óp, bên trong hình như còn có thứ gì đó dày dày.
Nghiêm Đường đặt tờ báo xuống: "Em có thể mở ra xem, đây là quà của em."
Ngải Bảo mở lì xì, lấy đồ bên trong ra.
"Thẻ Ngải Bảo và Nghiêm Đường ngủ cùng nhau?" Ngải Bảo đọc từng chữ trên tấm thẻ vừa lấy ra.
Tấm thẻ này khá dày, Ngải Bảo bóp thấy nó giống như một miếng bánh quy soda.
Chữ viết trên đó rất rõ ràng, từng nét chữ mang theo sự sắc bén.
"Sau này em có thể ngủ cùng Nghiêm Nghiêm ạ?" Ngải Bảo dùng hai bàn tay mũm mĩm nắm lấy hai góc của tấm thẻ.
"Đúng vậy." Nghiêm Đường gật đầu.
Tối qua vì chuyện pháo hoa, chủ đề đang bàn bạc bị gián đoạn, Ngải Bảo quên mất, Nghiêm Đường thì không.
Như Nghiêm Đường đã nghĩ trước đó, anh không phải là không thể chấp nhận việc chia sẻ không gian riêng tư của mình với Ngải Bảo, chỉ là dù sao vẫn nên có thời gian chuẩn bị tâm lý trước.
Hôm qua Ngải Bảo nhắc lại chuyện này, Nghiêm Đường nhận ra mình không thấy có vấn đề gì, một cục bông mềm mại như Ngải Bảo nằm bên cạnh giống như một cục kẹo bông gòn cỡ lớn, không phải không được.
Ngải Bảo nghe vậy thì vui mừng không thôi.
"Chúng ta có thể ngủ chung giường không ạ?" Em nhào vào lòng Nghiêm Đường, đôi mắt sáng long lanh.
"Đương nhiên là vậy rồi." Nghiêm Đường gấp đôi tờ báo, đặt lên bàn bên cạnh, xoa đầu Ngải Bảo đang nằm trong lòng.
Ngải Bảo cảm thấy mình sắp bay lên, em cọ tới cọ lui trong lòng Nghiêm Đường.
Những lọn tóc xoăn của em đong đưa theo niềm vui của em.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!