Betty kéo chiếc bừa, san phẳng mảnh đất gồ ghề.
Betty kéo máy gieo hạt, gieo hạt ngô và rau cải.
Betty kéo máy rắc, rắc phân bón giúp cây trồng phát triển nhanh hơn, tốt hơn.
Betty kéo máy cắt cỏ, cắt bỏ cỏ dại trong ruộng.
…
Mèo?
Nghiêm Đường nhướng mày.
Mèo hoang trong khu dân cư của họ không ít, nhưng hầu hết đều tập trung ở khu C – nơi có mật độ dân cư đông đúc, thức ăn cũng nhiều hơn.
Ngải Bảo quả quyết, còn dùng cả hai tay mô tả: "Một con mèo to thế này này!"
Em vẽ một vòng tròn trên không trung còn to hơn cả đầu mình.
Ban đầu Nghiêm Đường không định để ý đến con mèo này, nhưng rõ ràng là Ngải Bảo không đồng ý.
"Chúng ta đi xem thử! Chúng ta đi xem thử đi!" Ngải Bảo vừa nói vừa phấn khích kéo tay áo Nghiêm Đường đi về phía bụi cỏ.
Có lẽ trẻ con vốn tò mò khi gặp những thứ mềm mại và xù lông, Ngải Bảo không phải ngoại lệ.
Đây là lần đầu tiên em gặp mèo kể từ khi đến nhà Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường không lay chuyển được em, đành để Ngải Bảo kéo mình về phía bụi cỏ.
"Mèo là loài động vật rất cảnh giác." Nghiêm Đường vừa đi vừa giải thích với Ngải Bảo, để tránh em thất vọng, "Nếu vừa rồi nó nhìn thấy em, có lẽ nó đã chạy xa rồi."
Ngải Bảo lắc đầu: "Không ạ." Em quay lại, nghiêm túc nói với Nghiêm Đường, "Con mèo đó không giống – nó mập mạp, chầm chậm!"
Vừa béo vừa chậm?
Nghe không giống mèo hoang lắm.
Nghiêm Đường hơi nghi hoặc, nhưng không nói gì thêm, để Ngải Bảo kéo mình đi.
Ngải Bảo đi đến lối nhỏ trong bụi cỏ, cẩn thận vạch đám cỏ cao bên trái.
Bãi cỏ xanh mướt này là cỏ lá gấm, loại cỏ này xanh tốt, sức sống mãnh liệt, cộng thêm việc được chăm sóc định kỳ nên càng thêm rậm rạp, cao thấp đan xen, chỗ cao nhất đến tận đầu gối Ngải Bảo.
Nghiêm Đường trông chừng Ngải Bảo đang cúi xuống lục lọi bụi cỏ, nếu có thứ gì đó bất ngờ nhảy ra, anh sẽ lập tức kéo Ngải Bảo lên.
Kết quả không có gì nhảy ra, mà lại thêm một con mèo!
"Mèo kìa!" Ngải Bảo quay đầu, kêu lên với Nghiêm Đường.
Đôi mắt to của em sáng lấp lánh.
Con mèo này đúng như Ngải Bảo mô tả, béo không tả nổi, nó khoanh tay nằm giữa bụi cỏ, khi bị Nghiêm Đường và Ngải Bảo phát hiện, nó vẫn không nhúc nhích, nằm gọn như một quả bóng lông trên mặt đất.
Ngải Bảo hào hứng chào hỏi con mèo: "Mèo ơi! Mèo ơi!"
Em vừa nói vừa vẫy tay với quả bóng mèo.
Con mèo mặt không cảm xúc nhìn hai sinh vật hai chân trước mặt, uể oải duỗi người, lộ ra móng vuốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!