Công việc ở nông trại làm mãi không hết, nhưng Betty rất thích làm việc.
…
Một ngày trước tất niên, Nghiêm Đường quyết định đưa Ngải Bảo đi siêu thị mua sắm.
Tuy anh đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn nhưng năm nay đón Tết không chỉ có mình anh, còn có Ngải Bảo nữa.
Dù chỉ có hai người đón Tết, Nghiêm Đường vẫn muốn tạo cho Ngải Bảo bầu không khí ngày lễ.
"Tại sao chúng ta phải mua câu đối ạ?" Ngải Bảo vừa hỏi vừa nắm tay Nghiêm Đường tiến vào siêu thị.
Các siêu thị lớn đều đóng cửa nghỉ Tết vào đêm giao thừa, Nghiêm Đường và Ngải Bảo đến rất đúng lúc.
Nghiêm Đường không trả lời, vì anh cũng không biết.
Ký ức về việc dán câu đối với anh đã quá xa vời, có lẽ anh từng hỏi người đã đưa anh đi mua câu đối như vậy, nhưng tuổi thơ của anh đã tan vỡ cùng với gia đình không trọn vẹn từ lâu.
Vì vậy, Nghiêm Đường đáp: "Anh không rõ lắm, nhưng đó là thông lệ."
Ngải Bảo ồ một tiếng, rồi lại hỏi: "Vậy chúng ta có thể mua câu "Ngải Bảo mỗi ngày vui vẻ", "Nghiêm Nghiêm mỗi ngày vui vẻ" được không ạ?"
Nghiêm Đường kéo một chiếc xe đẩy hàng từ lối vào.
Nghe vậy, anh bật cười: "Anh nghĩ là không được, câu đối phải chú trọng đối xứng và luật bằng trắc gì đó."
Ngải Bảo hơi thất vọng, mái tóc xoăn rủ xuống.
Em không hiểu đối xứng hay luật bằng trắc là gì, nhưng cảm thấy có vẻ ghê gớm.
Em thở dài: "Vâng ạ."
Nghiêm Đường đẩy xe hàng, trong xe đẩy có một chỗ ngồi nhỏ, mở ra có thể để em bé ngồi lên. Nghiêm Đường đã thấy nhiều bà mẹ khi đi mua sắm thường đặt con mình vào chỗ ngồi đó, mấy đứa trẻ ham mới lạ nên vô cùng thích chỗ ngồi bị gò bó này.
Nghiêm Đường nhìn chỗ ngồi, rồi liếc sang Ngải Bảo bên cạnh, rơi vào trầm tư.
Chỗ ngồi này nhỏ vậy, Ngải Bảo chắc chắn không ngồi vừa.
Ngải Bảo chớp mắt, không hiểu chuyện gì: "Sao vậy ạ?" Em nghiêng đầu hỏi.
Nghiêm Đường nghĩ một lát, hỏi em: "Bảo Bảo, em muốn ngồi trong xe đẩy không?"
Ngoài dự đoán, Ngải Bảo không chút do dự lắc đầu.
"Không ạ." Em đáp, "Em là người lớn rồi, chỉ có trẻ con mới ngồi trong xe đẩy hàng thôi!"
Nghiêm Đường gật đầu, tán thành cách nói của Ngải Bảo.
Sau đó, anh dắt tay em bé lớn Ngải Bảo, đẩy xe hàng, nghiêm túc tiến về phía khu đồ ăn vặt dành cho trẻ em.
Khu đồ ăn vặt trẻ em và khu đồ ăn vặt nhập khẩu nằm liền kề nhau, Ngải Bảo thích ăn một loại xoài sấy của Malaysia.
Đến siêu thị vào giờ này quá hợp lý, cả siêu thị rộng lớn hầu như không có người, mặt sàn sạch bóng phản chiếu rõ ràng bóng của Nghiêm Đường, Ngải Bảo và xe hàng. Không có chen chúc, không có ồn ào, cũng không có tiếng trẻ con khóc lóc, Nghiêm Đường không lo bị lạc mất Ngải Bảo giữa dòng người.
Ngải Bảo đang xem bánh quy em muốn mua.
"Màu đen ngon hơn?" Tay trái em cầm Oreo vị chocolate, tay phải cầm bánh quy sữa Prince hỏi Nghiêm Đường, "Hay màu trắng ngon hơn ạ?"
Nghiêm Đường quan sát một lúc: "Em có thể mua Oreo nhân kem trắng, như vậy vừa có đen vừa có trắng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!