Chương 24: Nông trại chỉ có một con ngựa (2)

Johnny rất thích Betty, thích dáng vẻ làm việc của Betty.

Còn bốn ngày nữa là đến giao thừa, công ty của Nghiêm Đường cuối cùng cũng tuyên bố nghỉ lễ.

Công ty của anh không giống những công ty khác, không tổ chức tiệc tất niên, chỉ tặng thưởng vào dịp lễ tết, còn tiệc tùng hay teambuilding thì lại tổ chức vào khoảng tháng năm hoặc tháng mười một hàng năm.

Lễ tết ấy mà, nhận lương, nhận quà, nhận thưởng rồi thì ai về nhà nấy.

Những chàng trai kỹ thuật của công ty YT rất hài lòng với điều này, ai nấy đều xoa cái đầu hói của mình và cảm thán "tuyệt vời".

Họ là nhóm người sợ những buổi tiệc tùng xã giao nhất, ước mơ cả đời của phần lớn bọn họ là kết hôn với máy tính và dầu gội đầu Bá Vương.

"Anh Nghiêm, chúc mừng năm mới." Hôm nay, Trần San hiếm khi tan làm đúng giờ.

Cô vẫy tay, bộ móng tay mới làm đính vài viên đá lấp lánh, trông rất bắt mắt.

Nghiêm Đường ngẩng đầu lên khỏi mấy bản báo cáo tổng kết cuối cùng, gật đầu với cô: "Chúc mừng năm mới."

Trần San mỉm cười, sau đó bước trên đôi giày cao gót mười mấy phân, không ngoảnh đầu lại mà tiến thẳng vào kỳ nghỉ của mình.

Nghiêm Đường biết Trần San là người không về nhà vào mỗi dịp Tết, gia đình cô ấy như thế nào, Nghiêm Đường với tư cách là sếp chỉ nghe loáng thoáng, không muốn tìm hiểu sâu chuyện đời tư của người khác. Anh thấy Trần San mỗi năm đều đi nghỉ ở Sri Lanka, Brazil, Bali, Maldives… những địa điểm du lịch này đều rất dễ chịu.

Nghiêm Đường hoàn hồn, lướt qua bản báo cáo tổng kết đã xem được một nửa. Thật ra trước đó, những người phụ trách các bộ phận đều lần lượt báo cáo công việc cho anh bằng hình thức thuyết trình PPT, những bản báo cáo tổng kết bằng giấy này chỉ để Nghiêm Đường đánh giá lại số liệu và nhân viên chịu trách nhiệm mà thôi.

Tết năm nay, Phương Bàn Tử và vợ sẽ không đến thăm anh.

Trưa nay anh mới nhận được điện thoại, Phương Bàn Tử gọi điện chúc Tết trước, nói Tết này sẽ về quê vợ, rồi sau đó dự định tìm một nơi nào đó ở Tam Á hay Hải Nam hưởng tuần trăng mật.

"Về rồi lại rủ anh đi nhậu nhé! Anh Nghiêm!" Phương Bàn Tử cười nói.

"Anh Nghiêm, chúc mừng năm mới!" Vợ Phương Bàn Tử ở bên cạnh cũng chúc, "Năm mới an khang ạ!"

Nghiêm Đường mỉm cười: "Chúc hai người năm mới vui vẻ, sớm sinh quý tử."

Câu "sớm sinh quý tử" của anh đã nói trúng tim đen của Phương Bàn Tử và vợ, Phương Bàn Tử còn hơi ngại ngùng nói "được" một tiếng, vợ thì hào hứng đáp lại, "Cảm ơn lời chúc của anh Nghiêm!"

Nhìn thấy anh em mình và vợ sống hòa thuận, hạnh phúc từ khi kết hôn đến giờ, Nghiêm Đường cũng mừng trong lòng.

Còn La Tiên và Lưu Đường Hưng?

Một người là cậu ấm, mỗi dịp Tết đều bị lôi về quê, không thấy bóng dáng đâu; một người từ khi tốt nghiệp đại học đã biệt tăm biệt tích, không biết hiện giờ đang làm gì, ở đâu.

Nghĩ đến hai người này, Nghiêm Đường lại cảm thấy đau đầu.

Dù anh không có tính cách hay lo chuyện bao đồng như Phương Bàn Tử, cũng biết cả hai đều là người trưởng thành, phải tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.

Nhưng có lẽ do chăm sóc Ngải Bảo lâu ngày, giống như Trần San nói – ngày càng ra dáng người cha, bây giờ khi nhớ đến hai người này, ngoài lo lắng, Nghiêm Đường còn thấy đau đầu.

Nghiêm Đường day thái dương.

Anh nhìn báo cáo trên bàn, còn một hai tập nữa, một của bộ phận thiết kế, một của bộ phận quảng cáo online.

Các bộ phận trong công ty của Nghiêm Đường được phân chia chi tiết, bản thân anh có phần cầu toàn, soi xét chi tiết còn kỹ hơn cả một số khách hàng khó tính.

Hiện giờ Nghiêm Đường không tập trung vào công việc được, anh dựa vào lưng ghế, nghĩ đến việc cần làm trong dịp Tết năm nay.

Trước đây khi chưa có Ngải Bảo, những người đến thăm anh vào dịp Tết chỉ là vài người bạn, ba anh có thể sẽ đến, hầu như chỉ mất một, hai ngày, thời gian còn lại anh hoặc là ở phòng tập gym, hoặc là ở quán bar, hoặc là ở một khách sạn nào đó…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!