"Trong tiếng Đan Mạch và tiếng Anh, "mắt xanh" mang một ý nghĩa đặc biệt, không chỉ đơn thuần là màu mắt, người trưởng thành còn hiểu rằng: Người mắt xanh là những người đến với thế giới này mà không hề đề phòng, họ mang bản tính lương thiện, thậm chí có phần ngốc nghếch."
(Lời đánh giá của dịch giả Dịch Đức Ba dành cho tác phẩm "Một chú mèo mắt xanh")
…
Nghiêm Đường và mẹ Lạc Lạc không trao đổi với nhau mấy, cũng ít khi trò chuyện trong nhóm chat.
Chỉ là mẹ Lạc Lạc rất năng nổ, thường xuyên tham gia các hoạt động do mẹ Đậu Đậu tổ chức, thỉnh thoảng còn tự mình đứng ra chủ trì.
Từ thái độ của cô với con gái Lạc Lạc lần trước, có thể thấy cô là một người mẹ toàn thời gian có trách nhiệm.
Nhưng Nghiêm Đường và cô chỉ quen biết sơ sơ, anh không có ý định tiến lên chào hỏi.
Nghiêm Đường thấy mẹ Lạc Lạc và người đàn ông đang nói có vẻ như bàn đến một chủ đề căng thẳng, người đàn ông đặt mạnh cốc cà phê xuống bàn, phát ra tiếng trầm đục.
Nghiêm Đường rời mắt, đi về phía bàn ăn của mình.
Ngải Bảo đang lặng lẽ xoay mặt gà Sally về phía ghế sofa, để nó quay lưng lại với bàn ăn, như vậy nó sẽ không phải chứng kiến cảnh tượng thảm thương là mình không có tay nên không thể ăn cánh gà.
Có lẽ vào giờ này quán vắng khách nên món ăn của Ngải Bảo và Nghiêm Đường được dọn lên rất nhanh, nhân viên phục vụ đến hai lần đã bày biện gần hết các món.
Ngải Bảo đong đưa chân chờ cánh gà của mình, em nhất định phải ăn món mình thích nhất trước rồi mới ăn những món khác.
Nghiêm Đường chiều theo ý em.
Ngải Bảo ăn ngon miệng, tay và miệng dính đầy dầu mỡ, đã quên béng người bạn mới là gà Sally ngồi bên cạnh.
Nghiêm Đường không thích đồ ăn nhanh kiểu Tây, anh gọi đại một phần bít tết và một bát súp, ăn qua loa cho xong rồi bận rộn đưa giấy ăn cho Ngải Bảo lau tay.
Đôi khi Ngải Bảo đang ăn lại đột nhiên nhớ đến Nghiêm Đường, thường đưa cho anh miếng bánh tart trứng đã ăn dở, hoặc miếng khoai tây chiên vừa chấm tương cà.
Nghiêm Đường ngắm nụ cười ngọt ngào của em, khuôn mặt trắng trẻo với nụ cười mà không ai có thể từ chối.
Người ta nói đứa trẻ xinh xắn là quả táo được Chúa tặng nụ hôn, Ngải Bảo cười tươi như vậy, chắc chắn đã được Chúa hôn rất nhiều lần.
Vì vậy, Nghiêm Đường được trải nghiệm cảm giác được người khác đút cho ăn.
Anh hơi nghiêng đầu, cắn miếng khoai tây chiên trên bàn tay mũm mĩm của Ngải Bảo, chậm rãi nhai.
Từ khi tốt nghiệp đại học, anh đã không còn ăn đồ ăn nhanh kiểu Tây nữa, lần này có cơ hội nếm hương vị đặc trưng của khoai tây chiên chấm tương cà, Nghiêm Đường bỗng thấy hoài niệm.
May mà Ngải Bảo thi thoảng mới nhớ đến Nghiêm Đường, phần lớn thời gian vẫn tự mình ăn uống ngon lành.
Gà Sally bên cạnh Ngải Bảo im lặng quay mặt vào lưng ghế, mọi sự náo nhiệt trên đời này đều không liên quan gì đến nó.
Đương lúc Ngải Bảo và Nghiêm Đường ăn uống vui vẻ, đột nhiên có tiếng khóc nghẹn ngào truyền tới từ bàn bên cạnh.
Tiếng khóc này hình như là của một người phụ nữ, nhỏ nhẹ nhưng đầy đau khổ, nghe ra là đang cố kìm nén. Xen lẫn vào đó là tiếng cốc nặng nề đặt xuống bàn, như những nhát búa vô hình đập vỡ tiếng khóc thút thít.
Cuộc cãi vã như tiếng pháo nổ vang lên giữa nhà hàng rộng lớn khiến Ngải Bảo giật mình.
Ngải Bảo vô thức dừng tay, em như một con vật nhỏ nhạy cảm với cơn bão, vô thức quay đầu nhìn về phía bàn ăn đang xảy ra xung đột. Hàng lông mi dài không chớp lấy một cái, tay vẫn cầm một miếng pizza, nét mặt vừa hoang mang vừa bình tĩnh.
Nghiêm Đường nhìn theo hướng Ngải Bảo.
Đúng là bàn của mẹ Lạc Lạc.
Nghiêm Đường cao hơn Ngải Bảo, ngồi trên ghế vẫn có thể nhìn rõ hơn một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!